“Cô Trần Ngư, chuyện xảy ra ngày hôm nay có để lại ấn tượng sâu sắc gì hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Lý Vân Uyển, quay đầu lại nhếch miệng cười với Trần Ngư.
Trần Ngư sửa sang lại mái tóc rối tung xõa xượi của mình, lắc đầu bất đắc dĩ, bảo rằng: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên hỗn loạn tới mức ấy, vì để lấy mạng tôi, đám người kia đã phí không ít sức lực!”
Tề Đẳng Nhàn thở dài bảo: “Tình hình ở Nam Dương càng lúc càng trở nên căng thẳng, những thành viên quan trọng trong nhà họ Trần cũng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.”
“Gần đây tôi gặp phải rất nhiều rắc rối, những chuyện ở Nam Dương bây giờ đã ngoài tầm với của tôi rồi.”
“Nhà họ Trần coi tôi là bằng hữu, tôi cũng xem từng thành viên của Trần gia là người chung chiến tuyến, hy vọng tất cả mọi người ở Nam Dương đều bình an, khỏe mạnh.”
Trần Ngư gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Tề đã có lòng…”
Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe được tiếng thông bảo của điện thoại vang lên. Vừa cầm điện thoại lên, hắn đã trông thấy tài khoản của mình vừa nhận thêm mười tỷ USD, điều này khiến cho hắn ngẩn cả người, sau đó mới trông thấy tên của bên chuyển khoản là Trần Ngư.
Trần Ngư cười nói: “Tôi biết hiện tại anh Tề không thiếu tiền, một tỷ USD này là khoản đầu tư tự do tôi gửi tới anh, khi nào anh hoan lại cũng được, cũng không cần chia phần trăm hoa hồng cho tôi.”
Lý Vân Uyển đang lái xe nghe vậy thì bỗng sững sờ, gia tộc lớn này quả không uổng cái danh “gia tộc lớn” mà, xuống tay thật là hào phóng, chuyển bừa một lần cũng chuyển tận một tỷ USD, lại còn nói chuyện bằng giọng điệu khách khí như vậy.
Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng khâm phục Tề Đẳng Nhàn hơn gấp nhiều lần, cũng chỉ có người có sức hút như anh mới có thể kết giao với một người bạn như Trần Ngư vậy.
“Giữa bạn bè với nhau thì đừng nói tới tiền bạc, nhưng nếu như cô đã chuyển đi rồi thì tôi đành nhận vậy.”
“Dù sao thì tôi cũng có nhiều kế hoạch cho sau này, cần phải dùng đến tiền.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát rồi vui vẻ nhận lấy số tiền này, không từ chối nữa.
Trần Ngư gật đầu, cô ấy cũng đánh giá Tề Đẳng Nhàn rất cao, vì anh không ra vẻ, giải quyết chuyện gì cũng vô cùng dứt khoát, cô ấy rất thích giao thiệp với người như vậy.
Trong lòng Lý Vân Uyển không được vui cho lắm, tên này có kế hoạch gì mà phải dùng tới cả mớ tiền như vậy chứ? Sao hắn không nói cho cô ấy biết, thật là đáng ghét quá đi mà!
Đợi sau này có thời gian rảnh, nhất định cô ấy phải tìm hắn tính sổ mới được!
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đậu ở trước cửa “Thiên Cung Vân đỉnh”.
Lý Vân Uyển lái xe về phía gara, ba người lần lượt xuống xe.
Vừa mới xuống xe, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng trở nên khó coi, lông tơ dựng đứng cả lên chẳng khác nào con thú xù lông, hắn vươn tay ra, mỗi tay kéo một người, dẫn Lý Vân Uyển và Trần Ngư chạy thật nhanh!
“Tít! Tít! Tít! Tít!”
Hai cô gái bị Tề Đẳng Nhàn lôi đi, trên đường chạy, bọn họ nghe được tiếng nhịp tim hắn đập như trống trận!
Hắn có vẻ đang rất căng thẳng!
Sau khi rời khỏi nhà để xe và chạy liên tục hơn chục mét, cả ba người họ đều cảm thấy đằng sau lưng mình như trời rung đất lở!
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ vang trời!
Tề Đẳng Nhàn vác luôn hai cô gái lên vai mình mà khiêng đi, hắn đặt một cái xẻng trên mặt đất và trượt đi khoảng năm mét, sau đó ấn hai người họ vào bồn hoa đầy bùn đất, sau đó cũng tự mình nhảy vào.
Sóng xung kích của vụ nổ tình cờ lướt qua vào ngay thời điểm này, làn sóng nhiệt dữ dội đã đốt cháy tóc của ba người họ.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển không hẹn mà cũng hét lên thảm thiết!
Sau trận nổ dữ dội, Tề Đẳng Nhàn đen mặt ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã trông thấy căn biệt thự của mình đã bị nổ mất một nửa, nửa còn lại cũng trở thành một mớ hổ lốn.
“Hai tỷ nhân dân tệ ơi, có nghe thấy tiếng vang không?” Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng không nhịn được mà bật cười.
Sở Vô Đạo tiêu mất hai tỷ mua lại “Thiên Cung Vân Đỉnh”, chỉ với một tiếng nổ vang trời, cả căn biệt thự đã tan thành mây khói.
Lý Vân Uyển quay đầu lại, không nhịn được mà hỏi: “Anh cười cái gì vậy chứ? Vừa nãy suýt chút nữa chúng ta đã bị nổ banh xác đó!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Tiếng hai tỷ nhân dân tệ tan thành mây khói đó! Cô nghe mà không thấy vui tai sao?”
“…”
“…”
Lý Vân Uyển và Trần Ngư trố mắt nhìn nhau, đều nhận ra được vẻ bất lực và xót xa trong mắt đối phương, sao cái tên này lại giữ được tâm thái lạc quan tới vậy nhỉ?
Giây tiếp theo, khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn tức khắc trở nên vô cùng khó coi, hắn nở nụ cười dữ tợn: “Nổ mất hai tỷ của ông đây, cũng ra gì đấy nhỉ!”
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lại đánh mắt nhìn nhau, người này thay đổi thật là nhanh, khiến cho bọn họ không kịp trở tay!
“Anh Tề à, phí tổn của căn nhà cứ tính cho tôi là được.” Trần Ngư chần chừ lên tiếng.
Đám người kia làm vậy đều là vì cô ấy, vậy mà căn biệt thự của Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải tai bay vạ gió, chuyện này cũng khiến cho cô ấy vô cùng áy náy.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy bèn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, nổ mất hai tỷ nhân dân tệ của tôi, tôi nhất định phải đánh chết cái đám chó đẻ này!”
Chọc giận nhị đương gia, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như chậm một giây, chỉ e rằng chúng ta cũng bỏ mạng tại đó luôn!” Đến bây giờ Lý Vân Uyển vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, cô ấy lấy ra một gói khăn ướt, đưa cho Trần Ngư.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lau bụi bẩn trên mặt, nếu Tề Đẳng Nhàn không phản ứng đủ nhanh, thì bây giờ tất cả mọi người đều đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia rồi.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu phủi bụi đất trên người mình, hắn nói với Trần Ngư: “Nhất định phải điều tra ra được kẻ rắp tâm muốn hại cô là ai, đây không chỉ đơn giản là chuyện của Trần gia các người nữa, mà cũng là chuyện của tôi!”
Khi nói những lời này, hắn vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực bội, bởi vì căn nhà của hắn đã bị người ta đánh bom thành đống đổ nát.
Trần Ngư nghiêm túc gật đầu, đảm bảo rằng: “Anh Tề cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra được kẻ nào đang có ý đồ xấu với Trần gia chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói lại kết quả điều tra với anh trước tiên.”
Tề Đẳng Nhàn thở dài, cất bước đi vào giữa đống phế tích, bắt đầu nhặt nhạnh một vài món đồ quan trọng.
Cũng may, giấy chứng nhận nhà đất còn chưa bị phá hủy, tất cả đều được đặt trong một cái két sắt, hắn mở két sắn ra, sau đó lấy hết đồ vật bên trong.
Ngay vào lúc này, Cá Sấu cũng được điện thoại, hay tin Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn đều bình an vô sự, điều này khiến cho anh ta ngẩn cả người.
“Làm tới vậy rồi mà cũng không giết được cậu ta sao? Xem ra người này không hề đơn giản, nếu như muốn tiếp tục ra tay, chúng ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng vào!” Cá Sấu vuốt cằm mình, nghĩ ngợi.
“Hoắc là tôi sẽ đích thân ra tay tiễn anh ta lên đường vậy.”
Sự tình đã tới nước này mới có thể xem như tạm được sóng yên biển lặng, tổ chức mà Cá Sấu gia nhập cũng không tiếp tục ra đòn tấn công Trần Ngư nữa.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đống đổ nát, hắn đưa tất cả đồ đạc cho Lý Vân Uyển để cô ấy cất giữ, hắn mỉm cười bất đắc dĩ: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ngủ ở gầm cầu!"
Trần Ngư cười bảo: “Chắc anh chưa tới mức không có cả tiền thuê phòng tổng thống trong khách sạn đâu nhỉ? Anh nên chi ra khoản này đi thôi! Dù sao trong tài khoản của anh vẫn còn một tỷ đô mỹ tôi vừa gửi cơ mà!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì Từ Ngạo Tuyết cũng có nhúng tay vào chuyện này, dùng thế lực ở Đế Đô để thao túng ít nhiều chuyện ở đây, chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt Trần Ngư lạnh như băng.
Lý Vân Uyển nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ làm như vậy không phải là phí công vô ích sao? Nếu như Trần Ngư bỏ mạng tại đây, bọn họ cũng đâu được lợi lộc gì!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không nói gì, nhàn nhã đợi những chiếc xe kia đi về phía của mình.