Tuyệt Thế Cường Long

Chương 418: “Đây là logic của ăn cướp à?”




Những người vừa tới đây đến từ cục an ninh quốc gia, đại đa số người ở đây đều là quân nhân.  

             Người đi đầu là Triệu Chính Hoa, phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia, hiện đang công tác tại thành phố Trung Hải.  

             Ông ta vừa xuống xe đã lập tức nghiêm mặt bước về phía Trần Ngư, trịnh trọng nói lời xin lỗi: “Thưa cô Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô phải sợ hãi. Kể từ bây giờ, cục an ninh quốc gia chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của cô!”  

             Trần Ngư ngẩn cả người, trong ánh mắt xuất hiện thái độ không vui, bây giờ mới tới đây nói lời hay ý đẹp, vậy khi cô ấy gặp nguy hiểm, mấy người này chết ở đâu vậy chứ?  

             Vừa nãy ở trên đường, cô và Tề Đẳng Nhàn bị một đám người cầm mã tấu đuổi giết, bọn họ đâu có gặp được người của phía chính phủ, sao bây giờ mọi chuyện đã yên ổn bọn họ mới vác mặt tới đây?  

             “Vị phó cục trưởng này tới thật là đúng lúc ghê, tới khi mới chuyện đã được giải quyết xong xuôi, lúc nhà của tôi bị đánh nát, ông ở chỗ nào vậy chứ!” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.  

             Tâm trạng của hắn lúc này quả thực không tốt nắm, tuy rằng chuyện hai tỷ “đùng” một cái đã biến mất tiêu làm hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không khóc chịu.  

             Ánh mắt của Triệu Chính Hoa trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Cục an ninh quốc gia chúng tôi vô cùng cảm kích trước việc anh Tề đây dốc sức bảo vệ cô Trần an toàn, kể từ bây giờ, chuyện này sẽ do chúng tôi phụ trách, xin anh Tề hãy yên tâm.”  

             Trần Ngư lại nói: “Xin lỗi, tôi không tin tưởng được các người, tôi chỉ tin Tề tổng! Kể từ bây giờ, tôi chọn đồng hành cùng với Tề tổng, anh ấy có thể bảo đảm cho sự an toàn của tôi.”  

             Những lời này của Trần Ngư khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia cảm thấy khá bất mãn.  

             Cô ấy không thèm tin bọn họ, mà lại đi tin tưởng tên Tề Đẳng Nhàn kia sao?  

             Hay cô ấy cảm thấy một mình Tề Đẳng Nhàn còn bảo vệ cô ấy tốt hơn bọn họ ư?  

             Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Trần tiểu thư, chúng tôi là người của phía chính phủ, có đủ quyền hành và khả năng, cô không tin chúng tôi thì còn tin ai được chứ?”  

             Trần Ngư lãnh đạm lắc đầu, thái độ dành cho Triệu Chính Hoa hết sức không vui.  

             Vào thời điểm cô ấy bị đuổi giết, bọn họ không hề thò đầu ra, bây giờ sóng yên biển lặng, bọn họ tới đây làm gì nữa chứ.  

             Tới lúc đó, chỉ e rằng công lao bảo vệ sự an toàn cho Trần Ngư cũng sẽ do bọn họ hứng hết!  

             “Vừa nãy khi tôi bị truy sát, cục trưởng Triệu ở đâu vậy chứ?” Trần Ngư vuốt mái tóc của mình, nhàn nhạt hỏi.  

             “Lúc ấy tôi đang khua chiêng gõ trống sắp xếp nhân lực, chuẩn bị lực lượng vũ trang!” Triệu Chính Hoa mặt không đỏ tim không run, khi nói ra lời này chẳng tỏ vẻ gì là hổ thẹn.  

             Trần Ngư nói: “Vậy cục trưởng Triệu cứ tiếp tục sắp xếp đi thôi, Tề tổng sẽ bảo vệ tôi an toàn, không cần ông phải nhọc lòng.”  

             Triệu Chính Hoa nói: “Đây là mệnh lệnh phía trên đưa xuống, tiểu thư Trần Ngư nhất định phải được chúng tôi bảo vệ!”  

             “Xin lỗi, tôi là công dân của nước Nam Dương, không phải công dân Hoa Quốc, không cần nghe theo mệnh lệnh của chính phủ Hoa Quốc.” Trần Ngư cười lạnh.  

             Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột ngột đứng dậy, hắn ngáp một cái, nói rằng: “Nếu như các người không có chuyện gì khác muốn nói thì mau cút đi, hôm nay tôi rất mệt, muốn được nghỉ ngơi sớm một chút.”  

             Mặt mày Triệu Chính Hoa tối sầm lại, nếu như không đón được Trần Ngư, vậy thì đối với ông ta mà nói, đây chính là tội thất trách, sẽ bị cấp trên coi là một kẻ không đủ năng lực.  

             Khi phát hiện ra sự việc này, ông ta không lập tức phái người tới đây bảo vệ Trần Ngư, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại gì đến việc ông ta kiếm chút lợi lộc khi sóng yên biển lặng.  

             “Tề tổng, phiền anh tôn trọng chúng tôi một chút, chúng tôi là người của chính phủ Hoa Quốc, hơn nữa đây cũng là công vụ, là mệnh lệnh của cấp trên!” Triệu Chính Hoa quay đầu, lạnh giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.  

             “Ông có nhiệm vụ thì liên quan gì đến tôi, Trần tiểu thư người ta không muốn tiếp nhận sự bảo vệ của các người, bởi vì cô ấy không tin tưởng các người chút nào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.  

             Gương mặt Triệu Chính Hoa đen như đít nồi, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu Tề tổng cứ một hai phải chống đối chúng tôi, vậy thì chúng tôi chỉ đành sử dụng biện pháp mạnh với anh trước, sau đó mời mời Trần tiểu thư đi theo chúng tôi về cục an ninh quốc gia vậy!”  

             Trần Ngư không kìm được cơn tức, cô ấy nói: “Khi nãy chuyện xảy ra hỗn loạn như vậy, đâu đâu cũng là đám người máu lạnh muốn lấy cái mạng của tôi, tại sao tới cái bóng của các người tôi cũng chẳng nhìn thấy?”  

             “Bây giờ mọi chuyện đã tạm yên ổn, các người lại bắt tôi phải đi theo, để các người bảo vệ hay sao?”  

             “Còn nữa, các người định sử dụng biện pháp gì với người vừa bảo vệ tôi?”  

             “Hừ, rốt cuộc các người là quan chức nhà nước, hay là phường đầu trộm đuôi cướp vậy?”  

             Lời Trần Ngư nói khiến cho Triệu Chính Hoa cực kỳ mất mặt, nhưng ông ta vẫn tiếp tục vờ như không nghe thấy, sau đó lại quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt uy hiếp.  

             Một lát sau, Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Thân phận của Trần tiểu thư đặc biệt, chính phủ nước ta đều chú ý đến sự an toàn của cô ấy, hơn nữa cô ấy đang gặp mối nguy hiểm lớn như vậy, nếu Tề tổng cứ khăng khăng muốn để cô ấy ở lại bên cạnh mình, vậy thì tôi không thể không nghi ngờ Tề tổng có ý đồ xấu, là một phần tử gây nguy hại đến Hoa Quốc!”  

             “Cục trưởng Triệu, dông dài với đám đần độn này làm gì, lập tức đưa Trần tiểu thư đi thôi, nếu như anh ta dám cản trở, xử tội ngay tại chỗ cũng được!”  

             “Đúng thế, cục an ninh quốc gia chúng ta thi hành công vụ, sao phải lải nhải với đám dân đen này, nếu anh ta không vui thì cứ động tay động chân xem?”  

             “Tên họ Tề kia, tôi khuyên anh nên biết thức thời một chút, cho dù anh có lắm tiền nhiều của cũng vô dụng thôi, chúng tôi là thành viên của cục an ninh quốc gia, quyền thế rất lớn, nếu như anh còn dám khiêu khích, vậy thì đừng có trách chúng tôi!”  

             Đám tay chân của Triệu Chính Hoa sôi nổi lên tiếng, bọn họ đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt bất thiện.  

             Tề Đẳng Nhàn Triệu Chính Hoa nói vậy, sau đó lại nghe được mấy lời kia từ đám tay chân của ông ta, trên mặt bỗng nhiên lại xuất hiện ý cười, hắn nói: “Uy hiếp tôi đấy à?”  

             Triệu Chính Hoa lạnh lùng nói: “Dù thế nào đi nữa Trần tiểu thư cũng phải đi theo cục anh ninh quốc gia, ai dám cản trở thì chính là kẻ gây nguy hiểm đến Hoa Quốc, là kẻ địch của cục an ninh quốc gia!”  

             Lý Vân Uyển im lặng từ nãy tới giờ cũng không nén được lửa giận, bực bội nói: “Đây là logic của ăn cướp à?”  

             “Khi chúng tôi cần, các người đâu có ở đây!”  

             “Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, các người lại trơ mặt xuất hiện, còn uy hiếp chúng tôi nữa!”  

       Triệu Chính Hoa làm vẻ mặt lãnh đạm, ông ta nói: “Chúng tôi cứ như vậy đấy, bởi vì chúng tôi là cục an ninh quốc gia. Tất cả những chuyện chúng tôi làm đều là vì sự an nguy của mọi người, nếu có ý kiến, cô có thể đi khiếu nại!”  

             Đương nhiên Triệu Chính Hoa biết thái độ của mình như vậy sẽ đắc tội Trần Ngư, nhưng cũng chẳng sao hết, đắc tội thì cứ đắc tội thôi, dù sao Trần Ngư cũng chẳng phải người của Hoa Quốc.  

             Tuy rằng Trần gia có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Hoa Quốc.  

             Lý Vân Uyển lập tức bị thái độ của ông ta chọc cho tức sôi máu, đám người có đặc quyền này thật là ghê gớm quá đi! Đúng là muốn làm gì thì làm!  

             “Tôi xin lặp lại lần cuối, nếu Trần Ngư đồng ý đi theo các người, vậy thì các người cứ việc đưa đi.”  

             “Nhưng nếu như cô ấy là không muốn, vậy thì có tôi ở đây, không có kẻ nào được phép khiến cô ấy khó xử.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Chính Hoa, thái độ lạnh nhạt, hai tay đút túi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm này.  


             Triệu Chính Hoa còn  đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa một tay lên ghé vào lỗ tai mình, ông ta nói: “Anh nói cái gì? Nói lớn lên một chút đi, tôi không nghe rõ!”  

             Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ ngông cuồng này của ông ta, hẳn gật đầu cười, hắn mở miệng, hét lớn khẩu hiệu của Phật môn!  

             “Gầm!”  

             Sắc mặt Triệu Chính Hoa lập tức thay đổi, ông ta cảm thấy đầu ong ong, màng nhĩ như muốn thủng một lỗ trước âm thanh đinh tai nhức óc này…