Tuyệt Thế Cường Long

Chương 416: “Tôi thì không vấn đề gì.




“Thằng nhãi này thật đáng sợ, mình không nên đơn thương độc mã đối phó với nó…”  

             “Cho dù những trận đánh trước đó đã khiến cho nó hao tổn không ít thể lực, nhưng nó cũng không phải người mình có thể ứng phó được!”  

             “Nó quả thực là một cuốn bí kíp võ công sống, võ học của môn phái nào cũng thành thạo!”  

             “Thiệt hại lớn quá rồi!”  

             Văn Dũng Phu vừa chạy vừa ôm lấy bả vai của mình, ông ta cố gắng điều hòa lại khí huyết, bịt kín mạch máu, ngăn cho máu tươi không chảy ra từ vết thương nữa.  

             Có vẻ công phu luyện cả đời của ông ta đã trở thành vô dụng, không còn cánh tay phải, thân thể sẽ mất thăng bằng, khí huyết hao tổn quá nhiều, tương lai sẽ không còn sức mạnh đáng kính nể như xưa nữa.  

             Lắp một cánh tay đao sao? Làm ơn đi, đó là chuyện xảy ra trong phim điện ảnh, cơ thể người bị khuyết tật, chắc chắn sẽ chẳng còn bước đi được trên con đường võ học này nữa.  

             Văn Dũng Phu thở hồng hộc chạy vài cây số, thấy Tề Đẳng Nhàn không đuổi theo lấy mạng mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.  

             Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy việc bảo vệ Trần Ngư quan trọng hơn nhiều, cái mạng này của ông ta có lấy hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bây giờ ông ta cũng đã trở thành một phế nhân.  

             Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Văn Dũng Phu gọi một cuộc điện thoại, ông ta nói: “Bây giờ tôi đang ở đường ven biển Thanh đường, tôi thất bại rồi.”  

             Nói xong câu này, ông ta buông điện thoại xuống, chờ người tới cứu viện.  

             Không bao lâu sau, một chiếc xe jeep đi về phía này, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng.  

             “Văn sư phụ, ông cũng thất bại rồi sao? Bại dưới tay một tên nhãi vắt mũi chưa sạch sao?” Người này mở miệng, lạnh giọng hỏi.  

             “Thư ngài Cá Sấu, do ngài chưa được gặp tên nhãi này đó thôi, nó chính là một quyển bí kíp võ công sống sờ sờ, môn võ nào nó cùng nằm lòng như võ nhà nó vậy. Cách thức chiến đấu của nó cũng vô cùng đáng sợ, tôi vốn chẳng phải đối thủ của nó đâu!” Văn Dũng Phu cười khổ.  

             Người đàn ông được gọi là “Cá Sấu” khẽ nhíu mày bảo: “Như vậy tức là tới cả Trần Ngư ông cũng không thể giết được sao!”  

             Văn Dũng Phu lắc đầu: “Thật ra tôi đã đâm xe cho cô ta bị thương, có điều vết thương như vậy không thể gây chết người. Tên họ Tề kia quá lợi hại, tôi đánh không lại nó, cũng không thể động tay vào Trần Ngư được.”  

             Cá Sấu gật đầu, nói rằng: “Có còn gì muốn nói nữa không?”  

             Văn Dũng Phu nói: “Xin ngài lập tức sắp xếp người đưa tôi trở lại thượng hải, tôi ở chỗ này không an toàn một chút nào.”  

             “Nếu không còn gì muốn nói nữa, vậy thì ông mau lên đường đi!” Cá Sấu bỗng nhiên nhếch mép cười, gương mặt trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.  

             Văn Dũng Phu kinh hãi, cả giận quát: “Ngài có ý gì?!”  

             Một tiếng súng bất ngờ vang lên, khiến cho lũ chim đang đậu trong lùm cây bay tán loạn, tiếng vỗ cánh xôn xao khắp đất trời.  

             Văn Dũng Phu dùng tay trái che lại ngực mình, ông ta đờ đẫn gục xuống đất, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.  

             Nếu là ngày thường, ông ta có thể tránh được viên đạn này, nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thương tích đầy mình, hơn nữa khí huyết cũng đã bị hao tổn quá nhiều, đồng thời cũng buông lỏng đề phòng với kẻ đồng lõa trước mắt, cho nên mới bị kẻ này bắn cho một viên đạn.  

             “Tôi được gọi bằng cái tên Cá Sấu, bởi vì tôi là loài máu lạnh!”  

             “Nếu như ông không hoàn thành được nhiệm vị, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị diệt khẩu chứ.”  

             Cá Sấu cất khẩu súng lục đi, nhàn nhạt nói.  

             Văn Dũng Phu ngã ra mặt đất, ông ta nhìn đối phương bằng ánh mắt không cam lòng. Võ công của ông ta cao siêu, sức sống cũng vô cùng mãnh liệt, sau khi bị một viên đạn găm thẳng vào tim, ông ta vẫn chưa chết ngay.  

             “Được… được… được, Hồng Thiên Đô, quả nhiên là một kẻ ác độc…” Văn Dũng Phu nghiến răng nghiến lợi, khoang miệng không ngừng ọc máu.  

             Cá Sấu nhếch mép cười bảo: “Ông không có tư cách đánh giá lão đại của chúng tôi!”  

             Văn Dũng Phu nói: “Các người sớm muộn gì cũng sẽ chết hết trong tay của tên nhãi họ Tề kia… Các người sẽ không được chết tử tế đâu…”  

             Sau khi nói xong mấy lời “Không được chết tử tế” kia, Văn Dũng Phu hoàn toàn tắt thở, ông ta nằm im không nhúc nhích, hai mắt vẫn còn trợn ngược, chết không nhắm mắt.  

             Văn Dũng Phu đã ngồi trên cái ghế đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải ngót nghét ba mươi năm, có thể nói ông ta đã sống một cuộc đời kiêu hùng, nhưng cho dù có chết ông ta cũng không ngờ bản thân sẽ lìa đời trong tình cảnh nhục nhã, uất ức tới mức này.  

             Ông ta luôn cho rằng bản thân mình sẽ như Sở Vương hay Hạng Vũ trong sử sách, có một sự ra đi kinh thiên động địa, vô cùng oanh liệt, khí phách, nhưng kết quả là, thứ kết liễu tính mạng của ông ta lại chỉ là một viên đạn chì nhỏ nhoi vô tri vô giác mà thôi.  

             “Đúng là một tên bỏ đi, chút chuyện cỏn con này còn không hoàn thành được, còn dám nguyền rủa chúng tôi sao?” Cá Sấu cười lạnh, đóng cửa sổ xe, lái xe rời đi.  

             Anh ta vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nhàn nhạt bảo: “Mau truyền tin này ra bên ngoài, nói rằng Văn Dũng Phu đã chết, bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết.”  

             “Nhất định phải truyền tin này cho đồ đệ của ông ta, bọn họ phải là những người đầu tiên biết chuyện.”  

             “Bây giờ nhiệm vụ lấy mạng Trần Ngư gặp phải đôi chút khó khăn, nếu như tiếp tục hành động, phía chính phủ cũng sẽ đứng ra can thiệp.”  

             …  

             Trần chiến kia của Tề Đẳng Nhàn và Văn Dũng Phu có thể nói là một trận chiến sinh tử, tuy rằng cuối cùng Văn Dũng Phu chạy thoát, nhưng hắn cũng không để bụng.  

             Bởi vì đối với hắn mà nói, bây giờ Văn Dũng Phu đã trở thành một phế nhân.  

             Đuổi giết một tên phế thải là một chuyện cực kỳ vô nghĩa, vả lại lúc này bảo vệ Trần Ngư mới là nhiệm vụ tối quan trọng.  

             “Anh Tề này, anh không sao chứ?” Trần Ngư thấy Tề Đẳng Nhàn cầm theo một cánh tay người, không kìm được lo lắng mà hỏi.  

             “Tôi không sao hết.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, tiện tay vứt cánh tay cụt lủn xuống đường, nhẹ nhàng như thể vứt một bọc rác vậy.  

             Trần Ngư cười khổ, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao cha con nhà họ Tề có thể bảo vệ được Trần Khánh an toàn, có được bản lĩnh như vậy, quả đúng là quỷ thần cũng khó mà địch lại!  

             Trải qua trận chiến này, thể lực của Tề Đẳng Nhàn cũng đã hao hụt nghiêm trọng, nhưng cũng may hắn không cảm nhận được nguy hiểm phía trước, nên mới thở phào nhẹ nhõm.  

             “Chỗ này đã rất gần sơn trang Vân Đỉnh rồi, chúng ta đi bộ tới đó thôi, từ đây tới đó chắc sẽ tốn khoảng mười phút, cô có đi được không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi Trần Ngư.  

             “Tôi thì không vấn đề gì.” Trần Ngư sửa sang lại trang phục và gương mặt của mình, hiện giờ trông cô ấy có vẻ hơi lôi thôi, nhưng khí chất bình tĩnh và tự tin vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.  

             Giọng nói trong trẻo nhã nhặn của Trần Ngư thậm chí còn có thể khiến cho người đang bối rối hoảng loãn bình ổn trở lại.  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta nhanh chân lên thôi, hy vọng sẽ gặp nguy hiểm gì nữa, đến cả tôi cũng mệt muốn chết rồi đây này!”  

             Trần Ngư nghe xong cũng cười khúc khích, cô ấy cảm thấy nếu như trong tình cảnh này vẫn có thể nở nụ cười, vậy thì cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.  

             Cuộc đời này nhiều đau khổ như vậy, hà cớ gì phải mặt ủ mày chau?  

             “Anh Tề quả đúng là một người anh dũng, tôi thấy mấy vị tướng quân vang danh sử sách như Lữ Bố hay Lý Nguyên Bá kia có đội mồ sống dậy cũng chẳng so được với anh đâu!” Trần Ngư nhẹ nhàng nói.  

             “Quá khen rồi!” Trước những lời có cánh này, Tề Đẳng Nhàn Cũng chỉ thong dong đáp lại đôi câu, không cảm thấy có gì để đắc ý.  

             Hắn cảm nhận cơ thể mình cho thật kỹ, cũng còn may, nội tạng không bị thương, chỉ có chút chấn thương ở gân cốt mà thôi, mấy vết thương nhỏ như vậy, chỉ cần dùng Hổ Báo Lôi  m để chữa trị, chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ đã có thể khôi phục hoàn toàn.  

             Hắn còn phải tới Hồng Môn Yến do Từ Ngạo Tuyết bày ra nữa kìa, nếu như nội tạng xảy ra vấn đề gì, chỉ e tới lúc đó phải lựa thời cơ rút lui.  


             Trông thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Lý Vân Uyển cả kinh, cô ấy hỏi: “Hai người hẹn nhau ăn cơm ở tận vùng tranh chấp Trung Đông đấy ả? Sao lại thành ra thế này!”  

             Trần Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.  

             Tề Đẳng Nhàn tặc lưỡi: “Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”  

             Trần Ngư nghĩ bụng, ở phía đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự, Lý Vân Uyển cũng đi về phía ấy, hình như mối quan hệ giữa hai người này không bình thường đâu nhỉ!