Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 52: Dịu dàng




Từ đầu tới cuối Dịch Thế Dương không hề trách cứ cô nửa lời.

Anh bế cô ngồi trên xe, kêu trợ lí đi lấy hòm cứu thương để giúp cô bôi thuốc và sát trùng vết thương dài vẫn đang chảy máu ở trên cổ.

Thấy anh không nói, Ngọc tiểu thư cũng ngồi yên không nói gì, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi xử lí xong vết thương trên người, Dịch Thế Dương mới ra hiệu cho tài xế mau lái xe rời đi.

Ở đây anh cũng có nhiều bất động sản đứng tên mình, thế nên tài xế lập tức lái xe về căn biệt thự gần nhất.

Trên đường đi, hai người vẫn không nói với nhau câu nào.

Ngọc Linh sợ bản thân sẽ bị Dịch Thế Dương mắng vì tự ý bỏ trốn còn để bản thân gặp nguy hiểm, nếu như không phải Dịch tổng xuất hiện kịp thời và cứu cô một bàn thua trông thấy thì không biết ngày hôm nay sẽ như thế nào.

Còn về phía Dịch tổng, anh cũng sợ cô đang giận dỗi và không muốn nói chuyện với anh. Việc Ngọc Linh mang thai anh là người hạnh phúc hơn ai hết, có trời mới biết anh yêu cô nhiều đến mức nào, nhưng đồng thời anh cũng sợ cô sẽ không chấp nhận được mà nói lời chia tay và không muốn giữ đứa bé đó lại.

Dịch Thế Dương cứ nghĩ đến đó là lại thấy lòng mình hoảng hốt, anh đưa tay ôm cô càng chặt hơn, không muốn để cô rời xa thêm một khắc nào nữa.

Và đương nhiên anh cũng đã nghĩ kĩ, việc này không thể giấu Ngọc gia thêm được nữa.

Thực ra trước khi lên máy bay Dịch Thế Dương đã làm đâu ra đó rồi, đối tượng đầu tiên mà anh nhắm tới chính là Ngọc Tử Hành.

Hiện tại Ngọc đại thiếu gia là người cầm trịch ở Ngọc gia, tuy anh ta cưng em gái như mạng, lại thêm việc luôn cảm thấy hai người không hợp nhau vì anh hơn Ngọc Linh quá nhiều tuổi.

Nhưng sâu trong thâm tâm Dịch Thế Dương tự biết, tuy Ngọc Tử Hành phản đối là thế nhưng nếu như anh ta thực sự không đồng ý hai người ở bên nhau thì sẽ làm ra nhiều thủ đoạn khác thường chứ không phải yên lặng rồi ngầm công nhận như thế này. Cũng vì một phần Dịch tổng là một người đàn ông hiếm có khó tìm ở thủ đô, tuy có chút lớn tuổi nhưng nhân phẩm của anh không chê vào đâu được.

Thế là trước khi tới đây, Dịch tổng đã gửi bản photo chứng nhận kết hôn của hai người tới bàn làm việc của Ngọc đại thiếu gia.

Không biết tình hình ở nhà như thế nào rồi.

Đầu tiên là ở phía Ngọc Tử Hành trước, sau khi yên tâm rằng Ngọc Tử Hành sẽ không làm loạn nữa thì anh sẽ đích thân mang vợ về thăm hỏi gia đình nhà vợ.

Về đến biệt thự, Ngọc tiểu thư vẫn đang ngập tràn trong suy nghĩ của bản thân, cô được anh bế lên một cách bất ngờ, sau khi kêu lên một tiếng thì lập tức im lặng rồi đưa tay túm lấy vạt áo của người đàn ông.

Dịch Thế Dương thấy cô như vậy thì bật cười, sau đó đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô.

“Bảo bối...”

Giọng anh triền miên lại ấm áp, khiến cho Ngọc Linh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và đắm chìm trong sự ôn nhu quên lối về này.

Cô khẽ ừm một tiếng, sau đó lại chẳng biết nói gì.

Vẫn là Dịch Thế Dương phải mở lời trước, anh cúi đầu, khẽ dụi dụi lên mái tóc mềm của cô, giọng điệu khác một trời một vực vơi người đàn ông sát phạt quyết đoán của mọi ngày.

Ngọc tiểu thư nghe thấy anh nói.

“Bảo bối, em và con đừng bỏ rơi anh nữa được không? Không có em, anh sẽ đau lòng.”