Ngọc Linh nghe tới đây mà thấy lòng chua xót.
Sau đó hai mắt cô bỗng đỏ bừng, cô dang hai tay ra, nhào lên ôm chầm lấy cổ của người đàn ông này.
Dịch tổng không ngờ cô sẽ làm vậy, suýt thì không vững tay làm cô nhỏ ngã xuống đất.
“Em làm gì vậy? Cẩn thận cơ thể em.”
Ngọc Linh cũng biết ban nãy bản thân có hơi xúc động, nhưng biết làm sao được.
Cô nghẹn ngào.
“Người ta nói phụ nữ có thai tính khí thất thường, tất cả là do anh.”
Nghe cô nói vậy, Dịch tổng hơi ngớ ra, sau đó cực kì vui vẻ mà ôm chầm lấy cô.
“Đúng, tất cả là do anh, là do anh hết, bảo bối vất vả rồi.”
Nghe cô nói như vậy là Dịch Thế Dương hiểu, cô đã chấp nhận rồi.
Anh biết cô còn nhỏ, tính tình xúc động đôi khi không kiềm nén được, việc cô bỏ đi cũng là do cô chưa chấp nhận được rằng bản thân đã mang thai.
Anh hiểu và cũng rất thông cảm cho cô, vốn Dịch tổng còn nghĩ bản thân phải vừa dỗ vừa lừa cô, sau đó an ủi khuyên nhủ để cô gái nhỏ không còn lo lắng nữa. Nhưng ngay sau đó anh đã biết, cô đã không còn ý nghĩ hỗn loạn ban đầu nữa rồi.
Cô chấp nhận đứa nhỏ của hai người rồi...
Không thể nói rõ được cảm xúc bây giờ của Dịch tổng là như thế nào, vui vẻ ư? Đương nhiên là vui vẻ đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được rồi, thậm chí còn là hạnh phúc vô bờ bến, anh chỉ hận không thể trói cô bên cạnh, để cô không lúc nào có thể rời bỏ anh được nữa.
Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông là một đại dương mênh mông rộng lớn, Ngọc Linh nhìn mà như bị hút hồn vào trong đó, không tài nào thoát ra được.
Cô nắm lấy tay anh, tựa đầu vào hõm vai anh, cho anh một sự yên tâm mà trước nay anh vẫn hằng ao ước.
“Em sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ cùng anh về nhà em ra mắt bố mẹ em, được chứ?”
Đây là chuyện từ trước tới giờ Ngọc Linh không ngờ tới bản thân có thể có quyết định này.
Dịch Thế Dương đưa cô lên ghế sô pha, cười hạnh phúc.
“Đương nhiên, anh còn cầu mà không được.”
Một lát sau, anh nói.
“Tiểu Linh, anh vui lắm.”
Và để kỷ niệm cho một ngày vui vẻ hạnh phúc trong cuộc đời, Dịch Thế Dương đã có một ý tưởng.
Hôm nay anh sẽ vào bếp và làm bữa trưa cho cô, một bữa trưa ngập tràn trong tình yêu thương của anh.
Ngọc Linh nghe thấy anh nói mà ngạc nhiên.
“Anh biết nấu ăn sao?”
Dịch Thế Dương đưa tay ra búng một cái vào trán cô.
“Đừng coi thường chồng của em, em nghỉ ngơi đi, một lát sau là có thể dùng bữa được rồi.”
Thực ra khoảng thời gian mà anh còn trẻ trai đó, Dịch tổng đã đi du học và sống một mình, vốn dĩ anh đã khó ăn thì đương nhiên sẽ khó mà tiếp nhận đồ tây ngay khi vừa đặt chân đến xứ lạ.
Thế nên anh đã tự mình vào bếp nấu ăn. Anh không chắc những món ăn mà mình làm ra có thể sánh với những đầu bếp lớn, nhưng anh chắc rằng đồ ăn do anh làm vì cô đương nhiên có thể ăn được, không đến mức không thể nhai và nuốt xuống.
Một lát sau, mùi đồ ăn thơm phức thoang thoảng bay từ nhà bếp ra khiến cho Ngọc Linh phải chú ý.
Ngọc Linh vốn nghĩ bản thân phải chuẩn bị ăn trong tâm thế sẽ bị đau bụng, nào ngờ khi nhìn thấy bàn đồ ăn hấp dẫn không kém gì đầu bếp chuyên nghiệp do một tay ông xã nhà cô chuẩn bị đây thì cô bỗng thấy bản thân lấy chồng không lỗ chút nào.
Một ông chồng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp thì còn gì có thể cầu mong hơn nữa kia chứ?