Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 51: Thoát nạn




Ngọc Linh theo Dịch Văn Lâm ra đến ngoài, cô nghểnh cổ, vết thương chảy xuôi khiến cô cảm thấy đau đớn, không biết sau khi về Dịch Thế Dương nhìn thấy vết thương trên cổ cô thì anh sẽ nghĩ thế nào?

Không phải là cô chán ghét Dịch Thế Dương, cũng như không phải cô muốn bỏ rơi anh ấy. Chẳng qua là việc có thai đối với cô là một việc khó mà chấp nhận ngay được. Năm nay cô mới 19 tuổi, trong độ tuổi người người nhà nhà vẫn còn đang cắp sách đến trường mà cô đã có thai với một người đàn ông 31 tuổi, không những vậy còn dấu diếm gia đình kết hôn với anh.

Thế nên khi nhìn thấy tờ báo cáo đó, cô mới sinh ra tâm lí hoảng loạn và muốn rời đi để bình tĩnh một thời gian, nhưng cô không ngờ tới bản thân sẽ xui xẻo đụng mặt tên điên Dịch Văn Lâm này ở đây.

Dịch Văn Lâm kéo cô không được, đương muốn tức giận nổi đóa thì đột nhiên cô gái trong lòng hắn lại giãy giụa kịch liệt.

Hắn ta bị móng tay của cô cào xước mắt, đang muốn cho cô thêm một đòn nữa thì đột nhiên bên chân phải hắn ta đau nhói.

“Pằng!”

Tiếng súng xé gió mà tới, Dịch Văn Lâm ăn đau, nhưng hắn ta biết quanh đây đều là người của Dịch Thế Dương, nếu như hắn ta không nắm chặt Ngọc Linh trong tay thì nhất định hắn ta sẽ thua.

Thế nên Dịch Văn Lâm bất chấp cái chân dính đạn đau đớn đến mức không tưởng, muốn đưa tay ra tóm Ngọc Linh lại thì lại bị người ta đạp cho một cú vào ngực.

“Khụ!”

Máu theo khóe môi hắn ta chảy ra, trên ngực cũng là một dấu chân lớn, Dịch Văn Lâm không cam lòng ngã lăn ra đất, vết thương trên chân cũng túa máu khiến cho người ta cảm thấy ghê người.

Đồng thời, Ngọc Linh thoát được khỏi bàn tay ma quỷ kia thì lại rơi vào một vòng ôm ấp áp khác.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vậy mà lại là Dịch Thế Dương.

Anh đuổi theo nhanh đến vậy sao?

Nhưng chợt nghĩ đến việc vệ sĩ cũng đã đến trước cả bước như vậy rồi, việc anh tìm ra cô chỉ là việc sớm muộn.

Nghĩ đến việc bản thân bỏ trốn trong cơn hoảng loạn còn rơi vào vòng nguy hiểm, Ngọc tiểu thư ngượng ngùng chôn sâu trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông trưởng thành, không ngẩng đầu lên.

Dịch Thế Dương xoa xoa đầu cô, sau khi xác định trên người cô có một vài vết bầm do Dịch Văn Lâm để lại, cộng thêm với vết thương tuy không quá sâu nhưng lại dài trên cổ cô khiến cho tầm mắt Dịch Thế Dương cũng tối sầm lại.

Hắn ra hiệu cho vệ sĩ mau tóm lấy Dịch Văn Lâm, tên khốn nạn này, vậy mà dám làm cho người của anh bị thương, nhất định là do hắn ta chán sống.

Chỉ có điều, không biết có phải do có trời giúp sức hay không mà một Dịch Văn Lâm bị thương ở cả chân và bị đạp cho một cú thật mạnh ở ngực đó vẫn có thể chạy trốn khỏi tay những người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc bài bản của Dịch tổng.

Dịch Thế Dương đanh mặt, anh cho đám vệ sĩ đuổi theo hắn ta, mặt khác, anh đưa tay bế cô gái nhỏ trong lòng lên, vết thương của cô quan trọng hơn, còn tên ruồi bọ Dịch Văn Lâm kia anh xử lí lúc nào mà không được. Tuy lần này hắn ta có thể chạy trốn, nhưng không có nghĩa là lần sau cũng có thể như thế.

Ngọc Linh vùi cả người trong lòng anh, nghe tiếng tim đập hữu lực của người đàn ông mà lòng cũng dần bình ổn xuống.

Không ai biết khi đó cô đã cố tỏ ra bình tĩnh như thế nào.

Đúng lúc này, trên đầu cô vang lên một tiếng nói.

“Bảo bối và con vẫn ổn chứ?”