Hàng ngày cứ như vậy trôi qua.
Chủ nhật hôm đó, vừa vặn là sinh nhật của Giản Hi.
Thịnh Thừa Dương không hề báo trước mà tự mình mua bánh kem, điện thoại cũng không gọi. Cầm theo bánh kem hưng phấn mà đi tìm nhà Giản Hi.
Nhà của Giản Hi ở trong một cái ngõ nhỏ tồi tàn.
Thịnh đại công tử rất ít khi đến những khu vực này. Khi vào con ngõ nhỏ, đôi giày chơi bóng được định chế trên chân cũng không biết phải dẫm đến chỗ nào.
Anh chỉ biết nhà Giản Hi ở gần đây, cụ thể là nhà nào anh cũng không rõ ràng lắm.
Thịnh Thừa Dương đang sứt đầu mẻ trán, đột nhiên anh nghe được âm thanh của Giản Hi.
“Đây là món đồ cuối cùng ba mẹ để lại cho tôi, ông không thể mang đi bán. Trong nhà, tất cả đồ vật đều bị ông bán hết, đôi vòng tay này tuyệt đối không thể bán.”
“Người đều đã chết rồi, giữ mấy thứ này thì dùng được cái đếch gì. Mày cút ngay cho tao, hôm nay tao nhất định phải lấy đi bán, mày mau buông tay ra, bằng không tao thật sự sẽ động thủ.”
Thanh âm của người đàn ông vừa ác liệt vừa thô bạo. Thịnh Thừa Dương ngay lập tức nhận ra tình hình không ổn, cầm theo bánh kem chạy tới. Đẩy cửa ra liền thấy Giản Hi bị người đàn ông kia nắm tóc.
Lửa giận trong nháy mắt liền bốc cháy, Thịnh Thừa Dương chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn thẳng lên đầu. Anh thậm chí còn chưa kịp đặt bánh kem xuống, lập tức lao về phía người đàn ông đá mạnh vào ngực hắn ta.
Từ nhỏ anh đã tập Tae Kwon Do nên ra lực rất mạnh.
Người đàn ông bị cú đá của Thịnh Thừa Dương làm cho không kịp phản ứng, hắn ta gầm lên:
“Thằng kia mày ai? Dám đánh tao, không muốn sống nữa đúng không!”
Người đàn ông vừa đứng lên, còn không có đứng vững, Thịnh Thừa Dương lại đá mạnh vào sườn hắn ta, đá bay đến một góc.
“Cậu đừng……” Giản Hi thấy thế chạy nhanh ra ngăn cản.
“Thôi, thôi bỏ đi!” Cô nói.
Thịnh Thừa Dương dần dần lấy lại bình tĩnh, nếu Giản Hi đã lên tiếng, anh cũng không tiếp tục đánh nữa.
Anh quay người đặt bánh kem trên bàn gỗ, vừa định an ủi Giản Hi vài câu, liền thấy chỗ khoé mắt Giản Hi xanh tím, còn vướng lệ.
Cái này thật sự không thể nhẫn, dù ông trời có đến cản anh cũng không dừng tay.
Thịnh Thừa Dương vén tay áo lên, như một con sói điên cuồng, lao về phía người đàn ông tay đấm chân đá.
Sau khi đánh tên kia đến hôn mê, Thịnh Thừa Dương đứng dậy, đi đến sờ đầu Giản Hi, dẫn cô khỏi nhà.
“Hắn ta là ai?”
Thịnh Thừa Dương tức giận còn không có tan, tên nam nhân này còn dám động đến người phụ nữ của anh, đúng là không xứng đáng tồn tại.
“Là cậu của tôi.” Giản Hi nhàn nhạt nói.
Thịnh Thừa Dương trong lòng giật thót, thầm nghĩ anh làm vậy không ổn rồi.
“Vậy vết thương trên người cậu……” Thịnh Thừa Dương thử hỏi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
“Là ông ta đánh, ông ta uống rượu thường xuyên làm loạn, thấy tôi không vừa mắt liền đánh.”
Những việc này Giản Hi chưa bao giờ nguyện ý chia sẻ với người khác, nhưng đối mặt với Thịnh Thừa Dương, cô cái gì cũng đều nói.
“Hiện tại tôi phải đi vào phế hắn!”
Thịnh Thừa Dương nghe xong liền nóng nảy, người con gái anh cẩn thận phủng trong lòng bàn tay thế nhưng bị người khác đánh. Anh phải làm cái tay của cẩu nam nhân kia rốt cuộc đánh người không được nữa.
“Cậu đừng đi.”
Giản Hi ngăn cản Thịnh Thừa Dương, không phải vì đau lòng cho người cậu đó, mà là sợ Thịnh Thừa Dương làm chuyện dại dột, ảnh hưởng đến tiền đồ.
“Để tôi nhìn xem.”
Thịnh Thừa Dương duỗi tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đầy thương tích của Giản Hi. Trong mắt anh tràn ngập đau lòng, ngay cả Giản Hi đều thấy rõ ràng.
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Anh nói.
“Không cần, vết thương nhỏ mà thôi, bôi thuốc liền không sao.” Giản Hi cảm thấy không sao cả vì cô sớm đã thành thói quen.
“Không sao là như thế nào, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Thịnh Thừa Dương vẫn kiên quyết, nhìn Giản Hi bị thương, trong lòng anh đau muốn chết. Luôn hối hận vừa rồi sao lại buông tha tên súc sinh kia dễ dàng như vậy. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy Giản Hi cười nhẹ với anh, trong lòng anh mạc danh lại dễ chịu hơn rất nhiều.
“Tôi đã nói cậu cười rộ lên đẹp.”
Thịnh Thừa Dương duỗi tay muốn nắm lấy tay Giản Hi. Do dự một chút, cuối cùng vẫn là không có động tác.
“Vậy sau này, trước mặt cậu tôi sẽ cười nhiều một chút.” Giản Hi nói.
“Không cần, không cần miễn cưỡng bản thân, không muốn cười thì đừng cười, khi nào muốn cười thì cười. Đừng vì bất cứ ai, đặc biệt là vì tôi mà miễn cưỡng chính mình.” Thịnh Thừa Dương không muốn Giản Hi vì muốn anh vui mà miễn cưỡng chính mình. Trong chốc lát anh lại nói tiếp:
“Từ nay về sau, tôi sẽ làm cho cậu xuất phát từ nội tâm cười cho tôi xem.”
Ngày hôm đó, đầu tiên là đi bệnh viện, sau đó Thịnh Thừa Dương tổ chức sinh nhật cho Giản Hi ở bờ biển. Có bánh kem, có hoa tươi, có gió biển, còn có những ngôi sao.
Hai người cùng nhau ngồi trên bãi cát, không nói một lời nhưng cảm giác có một sự kết nối thầm lặng. Giản Hi tựa vào vai Thịnh Thừa Dương không một tiếng động.
“Cậu không phải muốn như vậy sao? Vậy thì chúng ta bắt đầu đi!” Giản Hi chậm rãi mở miệng nói.
“Cái gì?” Thịnh Thừa Dương sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại.
"Yêu đương, cậu không phải muốn cùng tôi yêu đương sao? Vậy chúng ta bắt đầu.”
Giản Hi mỉm cười nhìn Thịnh Thừa Dương, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh trăng, không gì có thể sánh nổi tốt đẹp yên tĩnh.
Thịnh Thừa Dương hôn nhẹ lên trán của Giản Hi.
Tối hôm đó câu chuyện tình yêu của họ chính thức bắt đầu.