Thịnh Thừa Dương không yên tâm Giản Hi về nhà, anh có hỏi qua Giản Hi tại sao không ở kí túc xá trường học, cô trả lời tùy ý mà lại bất đắc dĩ.
“Mỗi năm cần phải trả sáu triệu, em không có nhiều tiền như vậy. “
Thịnh Thừa Dương cố chấp mà muốn thuê phòng ở bên ngoài.
“Không được, em…… Em còn chưa có chuẩn bị cùng anh……” Giản Hi ngượng ngùng mà nói câu không hoàn chỉnh, hai chữ “Sống chung” cứ mắc kẹt ở trong cổ họng cô.
“Nghĩ linh tinh gì đâu!” Thịnh Thừa Dương sủng nịch mà lắc đầu.
“Không phải hai chúng ta sống chung, mà là em một người ở, có cậu của em ở nhà, anh thực sự không yên tâm.”
"Không sao hết, đã nhiều năm đều như vậy. Ông ta cùng lắm chính là động thủ đánh em, chuyện khác, không có can đảm làm.” Giản Hi nói.
“Nghe anh.”
Nhận thức cũng lâu, đây là lần đầu tiên Thịnh Thừa Dương đưa ra một quyết định đáng tin cậy.
Cuối cùng Giản Hi vẫn là đồng ý.
Việc thuê nhà chỉ mất của Thịnh Thừa Dương một cú điện thoại. Đến tối, 11 giờ Giản Hi đã dọn vào phòng thuê mới.
Nơi ở rất tốt, gần trường học, mọi thứ đồ dùng sinh hoạt, đồ gia dụng, đồ điện tử đều đầy đủ.
“Về sau em sẽ ở đây, đừng suy nghĩ nhiều. Anh chỉ vì chính mình cảm thấy an tâm hơn mới làm vậy, cho nên không cần có gánh nặng.” Thịnh Thừa Dương giải thích nói.
Giản Hi gật đầu, trong lòng lại nhiều thêm một phần cảm kích đối với Thịnh Thừa Dương.
Sự quan tâm chu đáo này, dù không thể thay thế hoàn toàn bằng việc chăm sóc, nhưng khiến Giản Hi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Đã khuya, em nên ngủ sớm một chút. Nếu có yêu cầu gì khác cứ nói với anh, anh sẽ sắp xếp.” Thịnh Thừa Dương nói xong lại lo lắng Giản Hi sẽ ngượng ngùng đề ra yêu cầu nên duỗi tay ôm eo cô nói.
“Anh là bạn trai của em, cho nên em không cần phải khách sáo đối với anh, được không?”
Giản Hi gật đầu, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
“Đúng rồi, Thịnh Thừa Dương, chuyện chúng ta yêu đương, có thể hay không đừng công khai, em không muốn trường học biết chúng ta đang yêu nhau.”
Thịnh Thừa Dương là Thái Tử gia tập đoàn Thịnh Khai, thân phận địa vị hiển hách, ở trường học vốn dĩ rất chói mắt. Cô chỉ muốn an ổn mà đi học, cho nên muốn điệu thấp một chút.
"Được, đều nghe em hết.” Thịnh Thừa Dương không có nghĩ nhiều, đơn giản liền đồng ý.
Một đêm đó, cả hai người đều không ngủ, cảm giác như đang bước trên con đường mới mẻ và tươi đẹp trong cuộc sống bọn họ.
Hai người cứ như vậy tránh né sự chú ý của thầy cô và bạn học suốt nửa học kỳ.
Vào mùa đông sáng sớm, Thịnh Thừa Dương đứng ở một góc sân trường. Trong tay cầm hai cái bánh bao thịt nóng hổi còn một ly sữa bò ấm nữa, chờ Giản Hi.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi đang chạy tới chỗ anh, miệng kêu, “Chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
“Hôm nay sao anh lại đến sớm vậy?”
Giản Hi nhận lấy bánh bao từ trong tay của Thịnh Thừa Dương cắn một ngụm. Cô ăn rất vội vã, quai hàm phình phình, giống như một con hamster nhỏ đáng yêu.
"Thời tiết lạnh, anh đến sớm một chút để em đỡ phải chờ anh.” Thịnh Thừa Dương nói rồi mở nắp chai sữa bò ấm, đưa đến bên miệng Giản Hi, “Uống chút sữa bò cho ấm.”
Giản Hi trong miệng vẫn đầy đồ ăn, chỉ là gật đầu không đáp lời.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ăn gần xong, từ trong cặp móc ra một hộp điện thoại.
“Đây là cái gì?” Giản Hi hỏi.
“Điện thoại, cho em.” Thịnh Thừa Dương mở hộp điện thoại ra, lấy ra một chiếc điện thoại màu bạc.
“Em không cần.”
Ngày thường, Thịnh Thừa Dương mua cô bữa sáng hay đồ ăn vặt thì không nói làm gì. Nhưng điện thoại là món quà đắt tiền, cô thật sự rất ngại khi nhận.
"Điện thoại đôi, anh mua riêng để dùng chung. Anh mua điện thoại cho em để tiện cho việc liên lạc, anh chỉ vì chính mình thôi, em đừng nghĩ nhiều quá.”
Thịnh Thừa Dương dùng cái cớ mà đã dùng qua hàng trăm lần nói cho Giản Hi. Anh chỉ muốn cô thoải mái nhận chiếc điện thoại này mà không hề gánh nặng. Thấy Giản Hi vẫn còn do dự, Thịnh Thừa Dương tung ra chiêu cuối cùng.
“Mua đều mua, em không cần thì anh chỉ có thể để ngăn tủ cho bám bụi thôi.”
Giản Hi biết tính cách Thịnh Thừa Dương, người này thật sự có thể làm như vậy. Cuối cùng, cô đành nhận lấy chiếc điện thoại.
Thịnh Thừa Dương nói đúng, có chiếc điện thoại này, việc liên hệ giữa hai người sẽ thuận tiện hơn. Vì thế trong danh bạ điện thoại này từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một số liên lạc duy nhất: Thịnh Thừa Dương.
……
Tối thứ bảy, Thịnh Thừa Dương trở lại phòng cho thuê, nhưng không thấy Giản Hi. Anh mới nhớ ra lúc trước Giản Hi nói cô phải phải về nhà lấy một số đồ. Một giờ trôi qua, cô còn chưa trở về. Thịnh Thừa Dương gọi điện thoại cũng không bắt máy. Thịnh Thừa Dương lo lắng ngồi không yên, vội mặc áo khoác ra ngoài tìm cô.
Vẫn là con ngõ nhỏ lúc trước, ban đêm không có đèn đường, tối đen như mực.
Thịnh Thừa Dương còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong.
“Đã nói là tôi không có quan hệ gì với cậu ta, ông cứ hỏi mãi làm gì?” Là thanh âm của Giản Hi.
“Mày đã ở cùng với nó rồi, còn không biết xấu hổ mà nói không có quan hệ.” Giọng nói của người đàn ông kia đầy bực bội, thanh âm này Thịnh Thừa Dương nghe càng khó chịu.
“Ai cùng cậu ta ở cùng nhau chứ? Tôi đã nói rồi, tôi và cậu ta một chút quan hệ đều không có. Yêu đương cái gì? Tôi không yêu cậu ta, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần ông mới hiểu đây? Hiện tại tôi chỉ giả bộ ở bên cậu ta, là có nguyên nhân. Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cậu ta.”
Giản Hi nói với giọng lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn. Vừa nghe thấy những lời này bước chân dồn dập của Thịnh Thừa Dương chợt khựng lại.
Một trận gió lạnh thổi đến ập vào mặt, Thịnh Thừa Dương không khỏi run rẩy.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tiếng cãi vã vẫn tiếp tục, nhưng Thịnh Thừa Dương tựa hồ đã không nghe rõ nữa. Tuy vậy giữa những tiếng cãi nhau hỗn loạn anh vẫn có thể nghe thấy Giản Hi liên tục lặp lại một câu.
“Tôi đối với cậu ta một chút quan hệ cũng không có.”
Một chút quan hệ cũng không có?
Một chút quan hệ cũng không có.