Cứ việc cô gái ấy lừa anh, phản bội anh, đùa bỡn anh. Nhưng mấy năm nay, anh vẫn không thể dứt bỏ được tình cảm với cô.
Cho nên anh đã quay trở lại, không ngờ khi trở về lại là tin người đã chết.
Thịnh Thừa Dương mơ màng hồ đồ về đến nhà. Mở cửa, thấy bạn tốt Lục Hoài Cảnh đang ngồi trong phòng khách. Anh ta giương mắt nhìn khuôn mặt tràn ngập bi thương của Thịnh Thừa Dương.
“Làm sao vậy? Trang điểm như nhân mô cẩu dạng đi tham gia tụ hội, có gặp được người phụ nữ mà cậu luôn nhớ nhung không?” Lục Hoài Cảnh hỏi hai câu, cũng không nghe thấy Thịnh Thừa Dương đáp lời. Chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là cô ấy đã gả cho người ta làm vợ, hay là cạo đầu xuất gia rồi?”
Thịnh Thừa Dương cởi áo ngoài, một mình bước vào sâu bên trong phòng, bước đi thật chậm rãi, nặng nề. Một lúc lâu sau mới truyền ra hai chữ.
“Đã chết.”
……
Bắc Hoa đại học là một trong những đại học hàng đầu trong nước, mà chuyên ngành của anh lại là Quản lý Tài chính. Nhưng không bao lâu, Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển từ chuyên ngành Quản lý Tài chính sang chuyên ngành Văn học.
Việc Thịnh Thừa Dương chuyển đổi chuyên ngành đã gây ra không ít xôn xao ở Nam thành. Là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn. Việc anh từ bỏ thương theo văn khiến nhiều người không khỏi suy nghĩ và bàn tán.
Thực mau, tin tức tập đoàn Thịnh Khai sắp đóng cửa lan truyền khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là lão tổng tập đoàn Thịnh thị ra mặt để làm sáng tỏ bình ổn việc này. Ông thẳng thắn nói:"Con trai tôi chính là đến khoa Văn học theo đuổi con gái người ta, nó mặt dày mặt dạn muốn đi như vậy, người làm cha như tôi cũng quản không nổi.”
Lời này vừa dứt, giới kinh doanh một trận tiếc hận. Xem ra con đường cùng tập đoàn Thịnh Khai liên hôn, phỏng chừng là không có khả năng a.
Giản Hi đang trên đường về nhà lần đầu tiên bị Thịnh Thừa Dương chặn lại. Người nọ vừa mở miệng câu đầu tiên chính là: “Cậu cười rộ lên thật là đẹp mắt.”
Giản Hi sửng sốt, nghĩ bụng người trước mặt này khẳng định là đầu óc có vấn đề đi, cô cười lúc nào?
“Cậu tránh ra một chút.”
Thịnh Thừa Dương đứng chắn giữa đường, trong thời gian ngắn cô cũng có chút lúng túng. Người này trông rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, cũng không có khả năng là cướp giựt tiền đi! Huống hồ, nhìn cô đâu giống người có nhiều tiền chứ!
“Tôi tên Thịnh Thừa Dương, hôm nay vừa mới chuyển hồ sơ đến khoa Văn học, ngày thường thích đọc sách chơi bóng, tennis là sở trường đặc biệt của tôi, nếu cậu cũng thích, tôi có thể……”
“Tôi không tra hộ khẩu.” Không đợi Thịnh Thừa Dương nói xong, Giản Hi liền cắt ngang.
Thịnh Thừa Dương cũng không giận, tiếp tục cười ha hả mà đi theo Giản Hi.
“Cậu đừng đi theo tôi.” Giản Hi trong lòng có chút sợ hãi, đi mười mấy phút nữa liền đến nhà cô, cô không thích người lạ đến nhà.
“Cậu tên là gì?” Thịnh đại công tử chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đến gần.
“Không thể nói.” Giản Hi giờ phút này đã coi chàng trai lai lịch không rõ này là đồ du côn lưu manh.
“Cậu không nói tôi cũng sẽ biết, tôi và cậu cùng lớp đó, hẹn ngày mai gặp lại.”
Thịnh Thừa Dương cười ha hả mà đứng tại chỗ, đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Giản Hi từng bước một đi xa. Đến khi thấy cô quẹo vào góc cuối con đường, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của anh, anh mới hưng phấn mà xoay người rời đi.
Thịnh Thừa Dương đối với Giản Hi là nhất kiến chung tình.
Họ chỉ vô tình ở biển người ngẫu nhiên gặp nhau, ánh mắt nhìn nhau trong vài giây. Giản Hi nhìn anh, vào khoảnh khắc đèn xanh sắp chuyển sang đèn đỏ, cô khẽ mỉm cười với anh.
Thịnh Thừa Dương chưa từng gặp qua đôi mắt trong sáng như vậy, nụ cười xán lạn điềm mỹ. Phảng phất như lời thì thầm ngọt ngào mà cơn gió mát lạnh của mùa thu mang đến vậy.
Chỉ là một cái liếc mắt giữa biển người mờ mịt, Thịnh Thừa Dương thiếu chút nữa lầm đường lạc lối. Vài đêm liền, anh trằn trọc ngủ không yên. Trong khi đó Giản Hi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về anh. Thậm chí so với túi rác ven đường còn không bằng, cô hoàn toàn không có bất luận một ấn tượng gì.
Từ ngày đó về sau, thanh xuân của Thịnh Thừa Dương liền bắt đầu.
Anh mỗi ngày vừa bận rộn học tập, vừa bận rộn theo đuổi người trong lòng. Giản Hi tính tình lãnh đạm, mấy cái cuối tuần trôi qua, ngay cả một nụ cười cũng chưa cho Thịnh Thừa Dương.
Thịnh Hồng Hoa đánh giá con trai là: Đường đường là Thịnh Khai tập đoàn đại công tử, giống như cẩu liếm đuôi người ta, kết quả còn bị người ta chê là đầu lưỡi thô.
Thịnh Thừa Dương chỉ cười không nói, rốt cuộc năm đó mẹ anh cũng bị ba anh "liếm" về nhà như vậy.
Nhưng sự thật lại là, Thịnh Thừa Dương theo đuổi người mình thích rất khéo.
Anh biểu hiện tình yêu chưa bao giờ mang đến những món hàng xa xỉ mà là những hành động giản dị như: ngày mưa đưa một cây dù, khát nước thì đưa một chai nước, trời lạnh thì đưa áo khoác, cảm lạnh thì đã có thuốc cùng một ly nước ấm.
Những hành động ân cần này không hề hào nhoáng nhưng lại chạm đến trái tim của Giản Hi. Trong lòng Giản Hi tựa như một viên đá nhỏ, nước bắt đầu dâng lên trôi càng lúc càng càng xa. Giản Hi lặng lẽ nhận ra mình càng ngày càng gần gũi với người này.
“Tại sao cậu lại không cười? Cậu cười rộ lên thật sự rất đẹp.” Thịnh Thừa Dương trong tay cầm một hộp bánh kem nhỏ, đây là bữa sáng anh mua cho Giản Hi.
“Tôi vốn dĩ liền không thích cười, cậu có phải vì tôi cười đẹp nên mới thích tôi, đúng không?” Giản Hi hỏi lại.
“Đúng vậy.” Thịnh Thừa Dương cười, trả lời thẳng không chút e dè.
Giản Hi trừng mắt.
“Vậy tôi khuyên câu vẫn là đừng nên thích tôi, tôi vốn không thích cười, hiện tại là như thế này, về sau cũng là như thế này.”
Thịnh Thừa Dương nghe lời này xong không thay đổi sắc mặt, anh chỉ lặng lẽ mở hộp bánh kem, cắm nĩa vào rồi đưa tới trước mặt Giản Hi.
“Tôi đã yêu cậu chỉ vì nụ cười của cậu, cho dù về sau cậu không cười nữa, tôi cũng sẽ như cũ yêu cậu.”
Trong nháy mắt, tim Giản Hi như bị thứ gì ném trúng, nhìn Thịnh Thừa Dương lặng cả người.