Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tương Tư Tán

Chương 178: Kẹo lạc này đúng là ngon a!




Chương 178: Kẹo lạc này đúng là ngon a!

Ngó nghiêng qua lại rốt cuộc Vấn Thiên cũng tìm thấy được chủ quán, nếu không phải tiếng ngáy của vị ấy ở chỗ bàn kiểm bỗng dưng phóng to âm lượng, hai người Vấn Thiên đã tưởng ông lão kia mới là chủ, làm bọn hắn phải khúm núm ngồi thộn ở bàn một lúc không dám ho he cái gì.

Vấn Thiên nhìn nam tử trung niên đang say giấc nồng trên chiếu võng, không nhịn được đánh giá một phen.

Mặt người kia cũng thật tròn, hai má núng nính, da mặt căng bóng ửng hồng, mày mỏng, mũi lại to, cái miệng hơi nhếch mang chút hèn mọn. Nếu không phải nơi đuôi mắt có vết chân chim lạc quẻ, đúng là khó đoán định tuổi đã trung niên.

Có điều, bộ dạng kia trông lại chẳng khác nào mấy gã phú ông béo mập trong vài cái câu chuyện tiếu lâm, vẫn thường hay bị đám tiên sinh kể chuyện xỏ xiên. Nói trắng ra, cái bộ dạng ấy, nên gọi là vô lại.

Chỉ là, cái Vấn Thiên chú ý nhất lại không phải mấy vấn đề về mặt mũi kia, thứ hắn để tâm, chính là dao động pháp lực quanh người gã.

Vấn Thiên mở ra linh thức, tập trung chặt chẽ vào người nam tử trung niên kia, cũng không phải phóng ra toàn bộ phạm vi. Hắn là muốn xem xem cảnh giới của người này nông sâu thế nào. Hắn hôm nay, chẳng hiểu sao lại lớn mật tới vậy.

Ngay vừa lúc linh thức khai mở, ông lão đang lẻ loi thưởng trà nơi góc phòng mắt bỗng sáng lên đôi chút, cái đầu vẫn luôn cúi khẽ ngẩng, hướng mắt tới thiếu niên đứng trước bàn kiểm.

Ông lão kia đã rất già, mắt vậy mà vẫn còn sáng như sao, nhìn tới Vấn Thiên nơi đó cũng không có cái gì biến sắc, chỉ nhíu nhíu đôi mày rất nhẹ. Ông lão chẳng nhìn lâu, tựa như là liếc qua, rồi lại cúi đầu về với cái ý vị ban đầu thường có.

Vấn Thiên dù n·hạy c·ảm với những tâm tư hướng vào mình, lại không biết được ông lão kia vừa nhin qua, bởi ý tứ trong đôi mắt sáng ngời của lão vậy mà không có, hoặc là, đã giấu kĩ đến mức chẳng thể nào nhận ra.

Vấn Thiên nếu biết lão giả đại năng ấy vừa nhìn mình, có lẽ đã không còn tâm tình mà uống trà giải khát.

Thần cảnh, đã hậu kì rồi!

Sau mồi hồi chăm chú, thiếu niên rốt cuộc cũng nhìn ra cảnh giới. Trong lòng lại thêm một phen cảm khái.

Cái Quốc Tử Giám này, nhiều cường giả đến vậy sao, một cái lão bản trà quán thôi cũng khủng bố đến mức ấy.

Hay nguyên do là bản thân hắn may mắn, cũng có thể coi là đen đủi, nếu như chẳng may có cái đắc tội giời ơi đất hỡi nào đó với mấy vị thánh nhân này.

Vấn Thiên thu lại tâm tình, cũng chẳng dám dò xét sâu hơn nữa, nhẹ nhàng gõ gõ đầu ngón tay lên bàn kiểm, tạo ra thanh âm dễ nghe nhất có thể, đồng thời gọi tới, cũng điều tiết âm lượng cùng sắc âm hợp lí nhất có thể.

- Ông chủ! Ông chủ!

Vấn Thiên nhẹ giọng gọi tới. Hắn lúc này đang sốt sắng, bởi chẳng may đắc tội với một tồn tại cao siêu thế này, hậu quả thật khó mà tưởng tượng, không phải ai cũng hiền từ như mấy gia gia nhà hắn.

Thế nhưng mà, Vấn Thiên hắn cũng không lựa chọn rời đi, uống trà của một đại năng tu sĩ quả thật đủ hấp dẫn, hơn nữa là, trực giác của hắn vẫn chưa dấy lên cái gì cảnh cáo.

Trực giác của hắn vẫn chưa từng sai.

Đợi chờ luôn làm người ta khó chịu, đợi chờ một thứ có thể mang đến nguy cơ, càng là bứt rứt.

Vấn Thiên đợi một lúc, cũng chỉ mới bằng thời gian nhấp một hớp trà, liền đã muốn đánh trống lui quân, sốt sắng trong hắn lớn đến nỗi không hãm được nữa rồi.

May sao, người kia rốt cuộc nghe thấy.



Đôi tai chiêu phong khẽ giật giật, hai mắt nhắm tịt theo sau đó mấp máy mấy hồi. Ông chủ mập mạp kia ngáp một cái dài, vì nguyên do mặt béo, nhìn ra có chút...đáng yêu.

Vấn Thiên bỗng rùng mình, vội gạt phắt cái suy nghĩ lố bịch ấy ra khỏi đầu, rồi kiên nhẫn chờ cái ông chủ này hoàn toàn tỉnh khỏi mộng say. Mắt lại không nhịn được giật giật đôi chút, nó hiện tại vậy mà đã không còn nhìn thấy nguyên khí dao động. Mở lên linh thức, cũng chẳng còn pháp lực truyền lưu.

Nghi hoặc trong lòng Vấn Thiên chợt động. Chẳng nhẽ vị Thần cảnh đại năng này, nãy giờ đang tu luyện sao? Ngủ cũng có thể tu luyện, trên đời này lại có công pháp kì dị như vậy?

Còn đang mơ hồ phán đoán, bỗng có thanh âm bộc phát làm Vấn Thiên giật mình đánh thót. Hồi thần mới rõ là tiếng than của vị đại năng mập mạp kia.

Bàn kiểm này khá cao so với bình thường, đã che cả người Vấn Thiên, chỉ còn hiện ra mỗi khuôn mặt. Khuôn mặt ấy ở cái nơi u ám này, thêm vào đã là chiều tà mờ sáng, nhìn đến chính là hãi hùng, nó chẳng khác là bao so với hình tượng mấy ông quỷ bà ma mà đám trẻ con thường bị doạ.

Vị lão bản mập mạp kia vừa nâng mí, gỉ mắt vẫn còn vương. Thứ đầu tiên trông thấy lại là cái đầu đầy sẹo ngự nơi bàn kiểm, dù cho đã là Thần cảnh tu sĩ, cũng không tránh khỏi một hồi hoảng loạn, liền “A” to tiếng, chiếu võng cũng đung đưa mấy hồi loạn nhịp.

Mà cái vị thần cảnh đại năng này cũng lạ. Tu hành giả lúc ngủ vốn chỉ là nửa giấc, tức là không lúc nào chìm sâu hoàn toàn vào trạng thái nghỉ ngơi, đều sẽ luôn để ý động tĩnh xung quanh. Vậy mà lão béo này không thế, say giấc đến trọn phần mộng mơ, thành ra có một phen mất mặt như vậy.

Thanh âm ông chủ béo còn chưa đến hồi cao trào đã liền im bặt, cái mặt núng nính cũng nhanh chóng trở về điềm nhiên, rồi dần thành khó chịu, làu bàu nói:

- Cái thằng nhóc này, biết mặt mình khó coi cũng đừng doạ người ta như vậy chứ, làm lão đây tí són ra rồi.

Vấn Thiên nghe thấy, mặt dần thêm cái vẻ bất đắc dĩ, hắn là không cố ý a. Chỉ là lúc nghe đến hết lời, khuôn mặt lại thêm phần bất ngờ, có chút khó tin. Lời suồng sã như vậy, đại năng tu sĩ cũng nói được sao. Còn cái âm điệu kia nữa, cũng quá nhẹ nhàng dễ nghe rồi.

Thấy cái gương mặt xấu xí kia bỗng dưng thộn ra, ông chủ mập mạp cũng không thèm phát tiết thêm nữa, liền đứng dậy, đi tới bàn kiểm.

Vấn Thiên nhìn nửa cái đầu núng nính mang chút hèn kia, suýt nữa đã không nhịn được hé miệng cười tủm. Ông chủ này, vậy mà lùn hơn cả hắn, đứng ở bàn kiểm chỉ hở ra được nửa khuôn mặt.

Nửa khuôn mặt ấy, giờ lại giống như cái vẻ đần đần của mấy chú tễu trong phường rối nước.

Miệng vừa mới nhếch, Vấn Thiên đã phải cố kìm, làm cái mặt sẹo kia theo cái quyết tâm sắt đá ấy mà vặn vẹo, trông lại càng thêm dị dạng.

Rốt cuộc, cái cơn cười đùa kia cũng đến hồi vãn ý, khuôn mặt Vấn Thiên đã có thể về với bình thường.

Ông chủ mập nhìn thấy tất cả biểu cảm dị hợm của thằng nhóc xấu xí trước mặt, cũng loáng thoáng ngợ ra cái nguyên do của nó. Bất quá, lão lại chẳng làm giống như mấy kẻ cao siêu quen thói, giáo huấn Vấn Thiên một trận, mà là khẽ mỉm cười hỏi:

- Uống trà sao?

Vấn Thiên nghe thấy thanh âm có điều dễ nghe ấy, sốt sắng trong lòng liền thuyên giảm mấy phần, nhưng chung quy vẫn còn chột dạ, chỉ dám gật đầu đúng tư cách nhất có thể.

- Cứ ra bàn thong thả ngồi chờ đi!

Ông chủ mập nói xong, rồi quay đầu vào gian trong, hô lớn:

- Hoa! Hoa đâu rồi! Khách đến thường trà mà lại trốn việc à? Lại muốn trả nợ thêm mấy ngày nữa sao?



Lời kia là quát mắng, nhưng nguyên do bởi cái thanh âm thập phần nhẹ nhàng của lão, nghe ra lại thành trách yêu.

Vấn Thiên vừa mới xoay đi, bỗng bị cái âm điệu nhẹ nhàng ấy một lần nữa kích thích, cơn cười đùa vừa hãm lại trào dâng, không thể kìm được liền cười thành tiếng.

Vội lấy tay bụm miệng, Vấn Thiên rón rén quay đầu, thấy nửa khuôn mặt kia đã đổi thay sắc thái, tim chợt đập bình bịch mấy cái. Vấn Thiên không dám xem đến tột cùng sắc thái kia là gì, nhanh bước trở về bàn nước.

Huỳnh Chấn Vũ nhìn vẻ mặt đặc sắc của Vấn Thiên lúc này, quả thật thích thú. Bình thường luôn thấy Vấn Thiên như ông cụ, chín chắn đã thành quen, giờ mới nhớ ra, gã ca ca này vẫn là thiếu niên như hắn, có mấy cái suy nghĩ nhố nhăng với sự đời.

Tiếp theo, cũng chẳng có một hồi giáo huấn như Vấn Thiên tưởng tượng. Hắn hiện tại mặt đã hoá bần thần, mắt mở to không chớp lấy một hồi.

Không phải là nhìn đến ông chủ mập kia, cũng không phải bất ngờ với chén diệu trà thơm ngát trước mặt. Mà hắn là bần thần nhìn đến, cái cô thiếu nữ vừa bưng trà ra cho bọn hắn.

Trai ngắm gái, đấy vốn là bản năng, cũng là kiêng kị. Dù ở phàm trần hay tu hành giới, đều phải tinh tế mà làm qua.

Vậy mà Vấn Thiên chẳng như thế.

Mắt trai quyến luyến không rời, long lanh đến lạ, cũng đầy xót xa.

Xót xa bởi vì, thiếu nữ kia, nếu để người đời phán xét, không chần chừ liền gọi là...xấu xí.

Không phải bởi ngũ quan thô kệch, không phải bởi mày xếch mắt lệch, cũng không phải miệng rộng răng hô. Mà trên cái khuôn mặt thanh thuần ấy, một nửa bên trái, đã bị một cái bớt đỏ chiếm trọn. Nhìn ra, thực sự không thể sinh hào cảm.

Bất quá, đấy là với con mắt đầy xấu xa của người đời. Còn với thiếu niên, hắn thấy nó đẹp.

Đẹp đến đau lòng.

Vấn Thiên là nam nhân, có xấu xí cũng không đến nỗi u sầu đến c·hết. Chỉ là, với nữ tử lại khác, luôn coi sắc đẹp là vô giá, là thứ để sùng bái, cũng là tự hào. Nếu chẳng may bộ dạng xấu xí, khó lòng mà thông tỏ như là nam nhân.

Vấn Thiên xấu xí, cô gái kia xấu xí, thương xót như kiểu, đồng bệnh tương liên, đẹp đẽ như kiểu, đồng sắc tương ngộ.

Thiếu nữ bị ánh mắt thương xót kia nhìn đến, lại không tránh né, đôi mắt tựa như thu thủy, cũng nhìn chăm chú đến thấu cả tâm can. Và trong cái long lanh rực rỡ ấy, ẩn hiện chút niềm hạnh phúc cỏn con.

Không biết có phải vì như trên từng nói, là đồng bệnh tương liên, đồng sắc tương ngộ.

Người nhìn thiếu nữ kia không chỉ mình Vấn Thiên ngồi đó, bên cạnh hắn, cũng có một nam nhân khác.

Huỳnh Chấn Vũ nhìn thiếu nữ trước mặt, trong ánh mắt lại ánh lên chút ngỡ ngàng, lại nhanh chóng ẩn sâu, theo cái cúi đầu liền chôn giấu.

Huỳnh Chấn Vũ vừa cúi đầu, thiếu nữ kia liền buông bỏ chú mục, khẽ quay đầu nhìn tới gã.

Bị người nhìn tới, Huỳnh Chấn Vũ giống như chột dạ, khẽ giật mình, lại từ từ ngẩng đầu lên, cũng rất mau lấy lại được bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đẽ kia, như muốn hỏi đến sâu cạn nghi hoặc nãy giờ trải qua.

Hai đôi mắt nhìn nhau chỉ trong chốc lát, lại cứ như đã trao đổi xong cái gì, liền mau chóng rời khỏi ánh mắt đối phương.

Không khí trong trà quán bỗng có chút lạ lùng, không ai nói gì, chỉ độc nhìn nhau. Nhìn nhau lại không phải vô tình, mà mang theo hữu ý.



Ông chủ mập kia thấy, cười cười.

Ông lão kia thấy, nheo chút chân mày, lại cúi đầu lặng yên.

Chợt thiếu nữ động thân, bàn tay đang khẽ nắm đột nhiên đưa tới góc bàn trước mặt Vấn Thiên, vội xoè tay, lại rất nhanh thu về, rồi ôm lấy khay trà, miệng thỏ thẻ nói:

- Cho huynh đấy!

Nói xong má hồng thêm sắc, vết bớt đỏ kia lại thêm đậm màu. Thiếu nữ cứ thế mang theo xấu hổ, chạy một mạch vào trong.

Ông chủ kia thấy thứ trước mặt Vấn Thiên, liền quát lớn:

- Con bé này, ngươi lại thó trộm kẹo lạc của ta đấy à?

Thiếu nữ kia quay đầu nhìn tới, thủ thỉ cười, đanh đá nói:

- Kẹo lạc của ngài nếu không cho người, liền hỏng đến nơi rồi!

Ông chủ mập kia nghe đến, mặt khẽ đỏ, lại không trách móc thêm cái gì, hậm hực ngồi xuống chiếu võng, với lấy cái quạt nan ở cạnh, ra sức phẩy.

Ánh mắt Vấn Thiên cho đến lúc thiếu nữ kia khuất dáng sau vách gỗ mới buông bỏ, cúi đầu nhìn tới mấy cái kẹo lạc ngập mùi đường mía dưới bàn, có chút mờ mịt không hiểu.

- Huynh quen nữ tử này à?

Bên tai Vấn Thiên bỗng vang lên thanh âm hiếu kì của Huỳnh Chấn Vũ.

- Ta chưa từng gặp!

Vấn Thiên quay sang nhìn đệ đệ, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

- Sao huynh nhìn người ta chằm chằm vậy?

- Người ta là đáng thương!

- Cũng không chắc!

Huỳnh Chấn Vũ thờ ơ nói.

- Xấu xí là một cái oan sai. Nữ tử xấu xí, chính là oan trái thấu tận trời xanh. Nói lời vô tâm như vậy, người ta biết người ta buồn đó.

Huỳnh Chấn Vũ nghe lời ấy của Vấn Thiên, chợt hiểu Vấn Thiên hiểu sai ý hắn. Mà cũng đúng, ý nghĩ kia sao Vấn Thiên có thể hiểu được, liền thôi đôi co, cầm lên chén trà, nhấp lấy một hơi. Trà vừa tới bên miệng, ánh mắt bỗng sáng lên. Không phải là trà Linh Hương mà hắn ban đầu phán đoán, đây là trà Dạ Nguyệt. Vậy thì cái trà quán này có chút xa xỉ quá rồi.

Vấn Thiên cũng không thấy thần tình đặc sắc ấy của Huỳnh Chấn Vũ, lúc này đã cúi đầu, cầm lên cái kẹo lạc, nhìn đến chăm chú, nhìn đến miệng hé môi cười, cuối cùng nhẹ nhàng cắn một cái.

Ngon thật a!