Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tương Tư Tán

Chương 179: Ông chủ trà quán là bồ tát sống




Chương 179: Ông chủ trà quán là bồ tát sống

Kẹo lạc ngon do tay người làm, hai nữa là chọn nguyên liệu đủ phần chi li. Ấm trà ngon cũng là như thế, lại thêm điều là, kẻ pha trà có hiểu được "diệu vị tâm tình" của trà hương.

Thưởng trà vốn đơn giản, giống như uống cạn chén nước tẻ nhạt liền xong. Chỉ là thế gian này luôn thích làm mọi thứ một cách thật sâu xa, từ ấm trà bé con vậy mà luận ra bao thăng trầm của kiếp sống.

Đời người tựa như chén trà, mang vị chan chát, pha chút đăng đắng, nếm được tận sâu chợt nghe ra ngòn ngọt. Cả cái quá trình ấy, lại chưa từng thiếu điều ngào ngạt đọng nơi tiềm thức. Nếu còn thấy chưa đủ trọn vẹn, liền thêm chút ngọt ngào, giống như cái kẹo lạc kia.

Có điều, trà trên đời này bạt ngàn vô số, cùng giống cùng loài, sống nơi khác loại, liền đã phân thành tầng thứ thấp cao.

Trà ngon, sống nơi ôn thuận. Trà tệ, sống miền lầm than.

Trà tệ, pha trà đương nhiên sẽ tệ, chát đến than thở, đắng đến đau lòng, cái thơm cái ngọt ít ỏi đến đáng thương. Dù có thưởng cùng kẹo lạc cũng chẳng thể dễ dàng mà nuốt trôi. Chỉ là, trà một khi đã tệ, ai ngu gì để kẹo lạc chung khay. Cay đắng hơn nữa là, thế gian này ôn thuận chẳng được mấy nơi.

Mấy thứ nói trên, nghe như chiêm nghiệm, thật tình cũng chỉ vì rảnh rỗi mà suy diễn xa xôi. Sống trên đời đâu phải ai cũng thảnh thơi thưởng trà rồi bóc tách ý vị nhân gian. Cũng đâu phải ai uống trà đều là thưởng thức diệu vị, nước trà chung quy vẫn là nước, ý nghĩa tột cùng, đấy là giải khát mà thôi.

Vấn Thiên từ tốn uống trà, với cái khẩu vị tầm thường của mình, hắn tựu lại được một điều, uống vào thật sự đã khát, cũng để cho hắn cảm được, cái nên gọi là nhu hoà. Đã như thế, vậy chính là trà ngon, làm hắn không nhịn được thầm hô mấy tiếng.

Nước trong ấm cứ từ từ vơi bớt, mấy cái kẹo lạc kia theo đó mà ít dần. Nước hết kẹo cũng tiêu tan.

Ông chủ quán mập mạp lúc này đã lại ngoi lên đứng nơi bàn kiểm, thấy cái vẻ thô kệch khi uống trà của Vấn Thiên liền thấy khó chịu. Nghe đến thằng nhóc đó tấm tắc khen ngon, liền bĩu môi khinh bỉ.

Dẫu gì cũng là trà Dạ Nguyệt, tắm sáng trăng mà lớn, hứng sương rơi mà đậm vị, lại mọc nơi mặt trời không thấy bóng, chỉ có mình trăng ngự tại suốt đêm ngày. Bởi nguyên do ngặt nghèo như thế, trà Dạ Nguyệt mang cái hương vị khác lạ đến khó tin, thưởng trà lại tưởng, mình đã uống cả đêm trăng tròn. Thế gian này vốn chẳng có mấy nơi như vậy, khiến trà Dạ Nguyệt chính là trân phẩm trong trân phẩm.

Vậy mà thứ trân phẩm ấy bị cái thằng nhóc mặt sẹo kia, uống đến xấu xí như vậy. Nhấp một ngụm liền chẳng còn vấn vương gì đọng lại chén hoa. Biết cái mẹ gì mà thơm với ngon, hô lên để cho người ta biết mình dốt lại còn giả vờ thâm sâu ư?

Ông chủ mập dù là khó chịu, lại không phát tiết. Nay đã là đại năng tu sĩ, lão vẫn tôn trọng cái tôn chỉ tối cao của cái nghề bán buôn này.

Khách hàng là Thiên lão, lúc nào cũng phải đội lên đầu trước tiên.

Thế nhưng mà, nếu lão biết được Vấn Thiên khen trà ngon chỉ vì uống bon miệng tiêu khát, chẳng biết còn có thể kìm lòng được nữa hay không.

Vấn Thiên biết ông chủ mập kia khó chịu nhìn mình, lại không biết nguyên do thực sự trong đấy, tưởng rằng cái cười cợt ban nãy của mình vẫn ghim lòng chưa phai. Hắn không biết phải làm gì để vị đại năng ấy vơi niềm chán ghét, vậy liền mặc kệ, cầm lên ấm trà, dốc đến rơi cả nắp, cố chắt nốt mấy giọt trà cuối cùng.

Huỳnh Chấn Vũ nhìn cái hành động có chút tằn tiện ấy của Vấn Thiên, nổi lên thích thú, cũng hiểu gã ca ca này làm gì đều có lí lẽ bên trong, sinh ra tò mò liền hỏi:

- Trà đã cạn, huynh còn cố chắt bóp làm gì?

Vấn Thiên ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, lại cúi đầu, uống nốt chút trà đọng trong đáy chén, xong xuôi mới nhẹ nhàng đáp lời:

- Trà này mình mua, vậy đã là của mình, nếu không dùng hết, chính là có lỗi với thứ mình bỏ ra. Tiền là công sức, tiền là mồ hôi, dẫu không phải của ta, cũng là nên tôn trọng người kiếm đến. Hơn nữa trà này quả thật “ngon” uống vào mà như thấy cả đêm trăng rằm, khẩu vị ta nhạt nhẽo, lại chẳng phải tệ hại tới nỗi không nghe ra diệu vị. Tiếc là, cũng không đến mức thấy được cái gì quá sâu xa. Nhưng chỉ cần như thế, đủ để ấm trà này phải uống đến khi cạn đáy mới thôi.



Huỳnh Chấn Vũ nghe xong cũng bật cười, lời ấy giống như suồng sã, nhưng quả thật bắt bẻ không nổi điều chi.

Người cười theo cũng không chỉ có một.

Lão già ngồi lẻ loi góc phòng nghe thấy cũng mỉm cười, chỉ là khẽ nhếch, khó lòng mà nhìn ra. Nhìn vào ấm trà trước mặt mình, bên trong vẫn còn lưng ấm, chợt bâng quơ thầm nghĩ, lần sau nên là mua theo chén đi.

Ông chủ mập kia cũng cười, cười có chút đơ cứng. Lão là chủ trà quán, uống trà là thường nhật, cũng thoải mái mà thưởng, vốn không để ý ấm trà nhiều ít ra sao, tâm tình lại không nhiều nhặn, uống trà thừa lại lúc nào cũng phân nửa. Vậy há chẳng phải, thằng nhóc mặt sẹo kia đang xỏ xiên lão sao. Là đang nói lão phung phí. Lão càng thêm khó chịu, lại vẫn không phát tiết, cười nhìn như mếu máo.

Người cười cũng không chỉ có vậy. Thiếu nữ mặt đỏ đang cẩn thận lau lá trà bên trong cũng đang cười. Thầm nghĩ kẻ nói vẫn là nguyên dạng chưa từng đổi thay.

Thanh âm Vấn Thiên vẫn luôn rất bé, vốn không thể vọng xa, bé đến nỗi nếu là bình thường, chỉ có Huỳnh Chấn Vũ nghe được. Không phải vì hắn sợ người khác nghe thấy, chỉ đơn giản một cái đạo lý, người đến thưởng trà, nếu không có tâm tư kết giao, chính là cần riêng tư. Hắn làm vậy, đấy là tôn trọng người xung quanh.

Nhưng tất cả người trong trà quán đều nghe thấy, cũng đều mỉm cười, đấy chắc chắn không phải vô tình mà nghe, đều là hữu ý.

Vấn Thiên không phải tu hành giả, vốn không thể truyền âm và hơn hết, cũng chưa từng để ý lời mình có người hữu ý đến nghe.

Thiếu niên ngồi giữa nơi đại năng tụ hợp, không còn sốt sắng, đã tự nhiên như chốn bình thường, chẳng cần giấu giếm lời mình nói ra.

Không biết đấy nên gọi là to gan lớn mật hay là thấy c·hết không sờn. Bởi căn bản, tính tình kẻ cao siêu vốn luôn kì dị, một lời đen đủi không may làm phật ý, c·hết cũng không chừng.

Trà đã cạn, khát cũng đã vơi, vậy liền tính tiền ra về.

Huỳnh Chấn Vũ bước đến bàn kiểm, vẫn là không dám ngồi bàn hô to tính tiền. Hắn nhìn nửa cái mặt kia, cũng giống như Vấn Thiên, sắp nhịn không được cười to. Nhưng hắn dù sao đã chuẩn bị trước, không đến mức lố bịch như Vấn Thiên.

- Ông chủ, cho chúng cháu tính tiền!

Ông chủ mập nhìn thằng nhóc trước mặt, nhìn đến chăm chú, như muốn lục lọi mọi thứ trên người gã.

Huỳnh Chấn Vũ bị ánh mắt ấy nhìn đến, bỗng dưng chột dạ, vô thức mà nắm chặt bàn tay. Đừng nói là lão đã nhìn ra nghi điểm, Ẩn Khí Phù linh lực sắp tán hết, chẳng nhẽ đã để lọt khí tức dị vực sao?

Nhưng rồi nửa cái khuôn mặt “đần đần” kia dần biến đổi, cái vẻ vô lại lại quay trở về. Huỳnh Chấn Vũ không thấy miệng của lão, nhưng biết lão đang cười, một nụ cười đúng chất gian thương. Hắn vừa nhìn đã có phán đoán, bởi căn bản, hắn cũng đã từng là con buôn, vẻ mặt như vậy nhìn đến thuộc làu rồi.

Huỳnh Chấn Vũ thầm cười trong bụng.

Hắn thừa biết ông chủ này là đại năng tu sĩ. Bởi hắn cũng giống như Vấn Thiên, đại năng ở nhà vốn nhiều như sao, có chăng chỉ là, chẳng có ai tốt đẹp mà thôi. Có điều, dù cho lão có là đại năng tu sĩ, cũng đừng mong ỷ lớn h·iếp nhỏ, chiếm cái tiện nghi gì từ chỗ huynh đệ bọn hắn.

Ông chủ kia rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, nghe thì như thân thiện, lại không át nổi cái vẻ hèn mọn kia.

- Hôm nay trời đẹp, lại đúng kì Quốc Tử Giám chiêu sinh, liền có khuyến mãi. Hai đứa uống một ấm, tính tiền nửa ấm, kẹo lạc là nha đầu dại trai đưa tới, đương nhiên không tính. Tổng cộng là một...



- Một trung phẩm tinh thạch?

Thấy lão mập đột nhiên chần chừ, Huỳnh Chấn Vũ không nhịn được nói hộ luôn.

Ông chủ mập mặt mày lúc này càng thêm vô lại, hai vai nhún nhún, giống kiểu đang xoa hai tay vào nhau, mỉm cười đầy “hoà ái” nói:

- Nào đến mức phải dùng trung phẩm tinh thạch.

- Vậy là một hạ phẩm tinh thạch. Thế thì ông chủ lỗ vốn rồi!

Ông chủ mập cười càng to, cười đến là “hào sảng” nhẹ nhàng đáp lời:

- Một hạ phẩm tinh thạch, ngươi cũng khinh thường cái trà quán này quá rồi. Ta là muốn nói, một vạn hạ phẩm tinh thạch.

Thanh âm quả thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra nặng, rất nặng.

Vấn Thiên vẫn luôn nhìn nơi bàn kiểm, nghe thấy lời ấy liền thộn mặt, mau chóng hiểu ra, lão bây giờ mới phát tiết.

Huỳnh Chấn Vũ nghe đến, mặt lại không đổi sắc, cười càng thêm dễ mến, làm người ta tưởng như, cái giá kia của ông chủ mập là vạn phần hợp lẽ.

Miệng cười tươi, trong bụng lại là cười lạnh. Huỳnh Chấn Vũ thừa biết, lão mập vô lại này sẽ giở công phu sư tử ngoạm. Chỉ là vẫn hơi chút bất ngờ, vì không nghĩ tới, lão ngoạm to như vậy.

Một vạn hạ phẩm tinh thạch, chính là một cái cực phẩm tinh thạch. Một cái cực phẩm tinh thạch, tu sĩ tầng thấp gom góp cả đời chưa chắc đủ, qua lời lão nói, lại nhẹ tựa mây bay, nghe đến là tất nhiên phải vậy.

- Một vạn hạ phẩm tinh thạch, quả thật xứng đáng với cái danh trà Dạ Nguyệt. Nhưng mà chúng cháu nhỏ như vậy, lấy ra không nổi số tinh thạch đó.

Huỳnh Chấn Vũ mặt bỗng chuyển tối tăm, thanh âm lại ủy khuất thêm mấy phần.

Lão mập kia thu lại nụ cười, trong lòng lại đã cười đến nhộn nhạo hết cả tâm can. Đúng vậy! Sao mà đủ được. Muốn cười lão già này, phải trả cái giá thật đắt.

Lão mập mau chóng đổi thay sắc mặt, vô lại đã thay bằng hằm hằm khó chịu, to tiếng quát:

- Ngươi biết nơi đây là đâu không? Quốc Tử Giám, Quốc Tử Giám đấy! Trà quán ta đặt trong đây, thứ phục vụ tất nhiên không phải phàm vật, muốn đi vào cũng phải động cái não lên chứ! Giờ thì hay rồi, định là muốn uống quỵt sao?

Lời kia là quát mắng, nhưng thanh âm nhẹ nhàng của lão chính là quát không ra thần thái, cho người ta chút sợ hãi cũng không nổi.

Vậy mà Huỳnh Chấn Vũ sợ thật, mặt hắn tái mét, môi cũng run run, hai tay đặt lên bàn kiểm mồ hôi đã ướt đẫm, sợ hãi cất lời:

- Chúng cháu thật sự không đủ tiền, cũng không muốn uống quỵt. Ông chủ có cách nào giải quyết chăng?



Hằm hằm trên mặt lão mập thu lại đôi điều, đôi mắt láo liên, cười hèn mọn, thanh âm nói ra ít đi mấy phần cay nghiệt:

- Cách giải quyết đương nhiên là có. Thấy hai đứa ngươi thật thà, cơ sự cỡ này cũng chỉ vì ngu dốt mà ra. Vậy đi, có gì quý giá thì mang ra đổi, giá trị thấp hơn cái giá kia cũng chẳng sao, tính ta vốn dễ, có thể châm chước. Còn nếu không có...

Lão mập nói đến đây, mặt chợt thêm hằm hằm, kéo dài thanh âm, nói tiếp:

- Thì hai đứa ngươi ở đây làm thuê mà trả nợ. Thấy con bé vừa nãy chứ, nó cũng giống các ngươi, không có đủ tiền, vậy liền bán sức mà trả thôi. Chỉ là phải suy nghĩ kĩ vào, làm một cái sai vặt, không biết bao giờ mới trả hết nha.

Tu hành giả đi làm sai vặt, lại không biết bao giờ mới thoát cảnh éo le. Vậy thì đại đạo, coi như là vứt, chân mệnh, liền đã thành bỏ đi.

Huỳnh Chấn Vũ nghe đến đây, mặt càng thêm ngu ngốc, lại đã trắng như n·gười c·hết trôi sông, ánh mắt sinh ra lưỡng lự như đang cân nhắc cái gì. Lúc lâu sau, giống như hạ được quyết tâm, thở mạnh một hơi, tay phải run rẩy đưa tới thắt lưng, moi ra một cái lọ sứ tinh xảo, cúi đầu xuống nhìn đầy luyến tiếc, tựa như sắp mất một nửa thân mình. Cuối cùng lại thờ dài não nề thêm cái nữa, đặt lọ sứ ấy trước mặt lão mập, run run giọng tiếc nuối nói:

- Cháu có cái này, ngài xem xem có được không?

Lão mập cầm lên xem xét, lại mở nắp ra, dí mũi ngửi ngửi.

Huỳnh Chấn Vũ vừa nhìn hành động ấy, vừa nói thêm vào:

- Đây vốn là chí bảo trong nhà, lần này đi tới ma địa mong có cái phòng thân. Ài! Chỉ trách bản thân ngu dốt, đành lấy ra gán nợ vậy.

Lão mập ngửi ngửi mấy cái, mắt bỗng sáng lên, lại nhanh chóng giấu đi, nhẹ giọng hỏi:

- Hai đứa các ngươi uống trà, sao không để nó chịu chung?

Lão mập vừa nói, vừa liếc nhìn Vấn Thiên.

Huỳnh Chấn Vũ quay đầu nhìn theo, rồi lại trở về, lắc đầu nói:

- Là cháu xui huynh ấy vào đây, vốn không phải chủ ý của gã. Nam nhân dù sao dám làm liền dám chịu, cháu trả tiền mới là hợp lẽ.

Huỳnh Chấn Vũ nói lên đây, lại ngẩng đầu nhìn tới ông chủ mập, ngập tràn mong chờ vội hỏi:

- Lọ sứ này, liệu có đủ không ạ?

Lọ sứ lúc nay đã đóng lại, được ngón tay đầy đặn của lão mập không ngừng vuốt ve. Lão mập mặt nhạt đi khó chịu, lại sinh vẻ bất đắc dĩ, cũng bày ra bộ dáng vạn phần cảm thông:

- Lọ sứ này đúng là đồ tốt. Chỉ là, lại không giá trị đến mức kia. Nhưng mà...ta đây vốn sảng khoái, chịu thiệt một chút cũng chẳng sao. Thành giao!

Huỳnh Chấn Vũ nghe thấy lời ấy, thở mạnh một hơi, như vừa từ cõi c·hết trở về, vội vàng chắp tay với lão mập, nói to:

- Ngài đúng là bồ tát sống!

- Đương nhiên là vậy!