Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tương Tư Tán

Chương 177: Tu hành giả đại năng cũng quá dễ gặp rồi!




Chương 177: Tu hành giả đại năng cũng quá dễ gặp rồi!

Quốc Tử Giám đến kì chiêu sinh, người đến đương nhiên nhiều hơn so với thường ngày, khí chất kẻ tới cũng muôn hình vạn trạng, hai tên giáp sĩ đứng gác cổng thành dù lần đầu trông thấy, nay lại đã không còn lạ lẫm.

Trước kia thường nhật, người ra vào không ít, cũng đều là tu hành giả, dù phần nhiều là thanh niên mang đầy cẩu huyết, nhưng ít nhất khí chất đã sớm phủ âm trầm, chín chắn có thể nhìn ra.

Nhưng mấy ngày hôm nay, đám người mới tới này, có chút khác biệt so với nhận thức mấy năm qua đứng gác cổng hình thành.

Có kẻ mới tới thì đã diễu võ giương oai, không thèm nhìn tới quy củ, thúc ngự không pháp khí chẳng quản kiêng kị, tự tiện lao vào trong thành, liền ngay sau đó nghe thấy t·iếng n·ổ vang, khói bụi bay đầy trời, cùng tiếng hét thảm văng vẳng giữa không trung. Kẻ kia tất nhiên không c·hết, nhưng chắc cũng đã hiểu vài phần lễ nghi.

Có kẻ biết điều chậm bước đi vào, chỉ là ánh mắt cất cao nhìn trời ngắm gió, chẳng để hai kẻ gác cổng cỏn con thu trong đáy mắt. Lại có kẻ đầu cúi thật sâu, rón rón rén rén đi vào, giống như sợ hãi vạn nhất có người đuổi đi.

Có kẻ thần tình phấn khởi, hào khí xung thiên, cũng có kẻ mặt mày xám xịt, mắt đẫm sầu bi, giống như sắp sửa đi vào tử lộ.

Hai kẻ gác cổng tẻ nhạt bao ngày, bỗng gặp mấy kẻ sinh động như thế, thật sự thú vị, cũng là tủi nhục.

Bị mấy cái ánh mắt kia khinh khỉnh ngó lơ, dù có chút khó chịu, nhưng cũng sớm hiểu nguyên do, chỉ có thể cúi đầu làm như không thấy. Lại nhìn đám thanh niên tái mét mặt mũi, thỉnh thoảng liền nổi hứng trêu đùa, cũng không đến nỗi toàn là ủy khuất.

Bất quá, thứ gì thấy nhiều sẽ thành quen thuộc, mà quen thuộc sẽ lại quy về với tẻ nhạt. Đâm ra nhìn đám người mấy ngày sau đi tới, cũng chẳng còn có cái gì xúc động, bình thường hỏi han theo quy cu rồi cứ thế cho qua.

Hôm nay cũng có vài người tới, thế nhưng mà cái tẻ nhạt buồn chán kia lại có điều phấn khởi.

Sáng nay có một cái, ban chiều bây giờ là cái thứ hai.

Nhìn hai tên thiếu niên đang sóng vai lặng đứng, lại thấy con ngựa đen gầy gò phía sau lưng đang không ngừng dậm chân buồn bực, hai gã gác cổng liền thầm hô kì lạ.

Kì lạ bởi cái tầm thường của chúng.

Người đến đây đều là tu hành giả, tuổi không tính lão làng cũng ít nhiều nhìn ra được khí độ của kẻ viễn siêu. Hai kẻ trước mặt này lại chẳng khác gì phàm nhân, thật khiến người ta thắc mắc.

Thực tế, nào có phàm nhân đi đến được nơi này. Chưa nói đến cấm lộ, chỉ với cái không gian nhạt nhoà sinh khí chốn đây, nếu không có linh phù phụ trợ, phàm nhân là sống không nổi. Vậy hai kẻ kia xác thực là tu hành giả, nhưng tầm thường như vậy chẳng nhẽ chứng minh, đấy nên coi là phi thường.



Còn một điểm kì lạ nữa, là cái tên gầy gò mặc áo bố tả tơi kia. Tu hành giả dù cho ích cốc, vẫn là dưỡng khí tu thân, cơ thể dù không toàn bộ vạm vỡ bức người thù cũng chính là cân đối, gầy như vậy là tính làm sao. Lại còn cái áo bố tả tơi gã đang mặc, tu hành giả dù cho tầng thứ thấp nhất, không mơ được tiên y thần bào, kiếm một bộ y phục tươm tất có khó điều chi. Dẫu sao cũng không phải khổ tăng chuyên đi hành khất, ăn mặc như vậy, thật khiến người ta hiếu kì.

Nhưng hiếu kì nhất, thì phải nói đến đám sẹo chi chít trên người gã. Chẳng nhẽ từ nhỏ đã là phường đao búa, trày da rách thịt sớm đã quen thân? Nhưng mà cái ánh mắt âm trầm đầy hoà ái kia, rõ ràng đã phủ định cái giả thuyết lớn mật ấy mất rồi.

Có điều, trông xấu xí như vậy, liền khiến người ta sinh ra chú ý, sau cái chú ý lại là bài xích.

Xấu xí, vẫn là luôn không thuận mắt. Đã là không thuận, cũng liền muốn cách xa.

Hai tên gác cổng cứ đứng đấy nhìn, lòng sinh ra hiếu kì, trong đầu thì lại thầm so sánh kẻ trước mặt này so với nữ tử mặt đỏ ban sáng, ai xấu xí hơn ai.

Vấn Thiên nhìn hai tên gác cổng thân mang hôi giáp, thấy được ánh mắt kín kẽ đang đánh giá đám người bọn hắn, cũng không có cái gì khó chịu, liền bảo Huỳnh Chấn Vũ cùng Tiểu Hắc tiến vào.

- Xin hỏi, hai vị đến vì việc gì?

Một gã giáp sĩ gác cổng vừa nhìn thấy động tác của đám người, liền nhanh chân tiến tới dò hỏi.

- Chúng ta là đến nhập học.

Vừa nghe lời ấy của Vấn Thiên, gã giáp sĩ kia liền gật đầu thành thục, bởi sớm đã đoán ra đáp án, mau chóng lui lại trở về vị trí canh gác.

Chẳng có cái gì khảo vấn, cũng chẳng có lấy một lời chứng thực thân phận, đám người Vấn Thiên cứ thế đi qua cổng thành.

Huỳnh Chấn Vũ chầm chậm bước theo Vấn Thiên, lại không giấu nổi hiếu kì mà lên tiếng hỏi:

- Quốc Tử Giám quan trọng như vậy, cứ thế mà để người dễ dàng đi qua sao? Thậm chí còn chẳng có đại trận hộ thành.

Vấn Thiên vừa nghe đến, liền khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:



- Bình thường phòng người, đều là sợ k·ẻ g·ian quấy phá, hoặc là gian tế ngoại lai, thêm nữa là đạo tặc lẩn trốn. Nhưng cái Quốc Tử Giám này, nào ai dám phá, kẻ thù của nơi này cũng chẳng thèm xâm nhập và chúng cũng chẳng có khả năng làm vậy. Còn nếu có là đạo tặc lẩn trốn, cũng không có gì to tát, vào đây rồi kiểu gì chả ra chiến trường, mang cái tội gì nào còn quan trọng. Mà kẻ lỡ mang đại tội, ngu gì mà đâm đầu vào đây. Cho nên xuề xoà như vậy, liền thuận cả đôi bên.

Vấn Thiên nói đến đây, lại ngó nghiêng mấy cái phù văn mờ mịt trên tường thành, rồi nói tiếp:

- Còn về đại trận hộ thành, vốn là dư thừa. Đây là bên rìa sương đen, ma thú khó lòng công tới, mà nếu có thật sự công tới, nơi này dù phòng bị xâm nghiêm thế nào cũng chắc chắn tanh bành. Bởi từ nơi này phóng qua tiền tuyền, đầu sóng là Vệ Thành, ma thú tới được đây, chính là Vệ Thành đã thất thủ. Nơi cứng cáp nhất của nhân tộc còn thất thủ, thì dù có là song trận cộng hưởng vẫn là bỏ đi. Nơi này trước kia thực ra cũng có trận pháp, nhưng chỉ là chướng nhãn trận, bây giờ phàm nhân đã không còn sinh sống, liền chẳng cần che giấu làm gì.

Vấn Thiên nói xong, cũng kệ Huỳnh Chấn Vũ bên cạnh đang gật đầu thầm hô có lý, đi tới bảng thông cáo đặt ngay lối vào.

Mắt hắn chăm chú vào một cái cáo thị, văn tự được khắc lên gỗ hẳn hoi, nhìn đường nét mượt mà cũng hiểu, đấy là từ thần thông khắc thành. Cái làm Vấn Thiên chú ý cũng không phải cái tiểu thần thông ấy, mà là nội dung của cáo thị.

Cũng không dài dòng cái gì, nội dung cũng không sâu xa cái gì.

“Nhập học ngày rằm tháng chín, đến sớm liền tới cư xá tạm thời trú lại, đúng ngày tiến đến Thiên Trường, khai quang chọn sĩ.”

- Còn năm ngày nữa mới nhập học, huynh cứ bình tĩnh dưỡng sức một phen. Sức người chung quy có hạn, dục tốc là bất đạt.

Thanh âm Huỳnh Chấn Vũ nhẹ nhàng vang bên tai, Vấn Thiên nghe tới, ánh mắt liền có điều long lanh. Hắn nghe ra quan tâm trong đó, cũng nhận ra ý vị trong đó. Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lại không giấu nổi trầm tư, trông có chút buồn.

Huỳnh Chấn Vũ trông thấy, gắn bó cùng người thiếu niên nhiệt huyết này đã đủ lâu để hắn hiểu được đôi mắt kia đang ẩn chứa cái gì. Hắn muốn nói thêm vài lời nữa nhưng lại đành thôi. Vấn Thiên biết sắp xảy ra cái gì, kẻ n·hạy c·ảm với thế gian vốn là tinh ý, gã đã lựa chọn lặng im, Huỳnh Chấn Vũ hắn cũng nên im lặng hoà tấu, cho khúc nhạc buồn này không phải sướt mướt mà chia xa.

Hai người một ngựa dừng trong chốc lát rồi lại đi, ban nãy nấn ná ở cái bảng thông cáo thêm chút chỉ là muốn nhìn xem cư xá kia rốt cuộc ở nơi nào.

Vấn Thiên vừa đi vừa hứng thú đánh giá xung quanh, cũng là bất ngờ, không nghĩ rằng cái nơi toàn kẻ viễn siêu này, lại có mấy phần phong vị của chốn phàm trần.

Đường đi lối lại đều là gạch non xếp thành, nhìn như giòn xốp, lại là thập phần chắc chắn. Kể ra cũng phải, gạch tu hành giả chế thành, vốn không nên dùng suy nghĩ thường tình hình dung.

Hai bên đường bất ngờ lại có vài cái cửa tiệm nằm rải rác, cũng chẳng nhìn ra đang bày bán cái gì, bởi cũng không phô ra như tiểu thương ngoài chợ, biển hiệu cũng chẳng có mà đọc. Có điều, chỗ nên là biển hiệu, lại thay bằng vài cái bảng gỗ khắc lên đồ án.

Vấn Thiên nhìn tới, cũng liền hiểu, mấy cái đồ án kia vốn là tiêu ký định vật, cách điệu từ linh tài mà ra. Cái giống cỏ hoa chắc là linh dược, cái giống búa kia chắc là đồ luyện khí, còn mấy cái hình thù kì dị, hắn đoán không ra.

Đám người chầm chậm đi sâu vào toà thành, cũng không gặp quá nhiều người qua, nhìn phố xá như vậy thật ra có chút cô quạnh. Nhưng nơi này vốn là chốn viễn siêu, vẫn là không thể đánh đồng cùng với thường thức. Vấn Thiên liền thu lại tâm tình, chuyên chú bước đi.



Toà thành này nhìn xa tưởng bé, đi vào mới hiểu cũng không phải sức người là có thể dụng chân đi hết. Nhà cửa xung quanh cũng không hoàn toàn là hàng quán, phần nhiều đều là những kiến trúc được tường bao phủ cao đến chẳng nhìn ra sâu cạn. Cái này cũng là dễ hiểu, đây không phải phố thị phàm trần, thứ cất bên trong nên là khác biệt, có khi là dị biệt, chất chứa vài cái thao trường, đôi ba cái lò luyện khí cũng không chừng.

Bỗng bên mũi nghe ra mùi hương đậm đà, cước bộ theo đó liền chệch đi tiết tấu. Đám người Vấn Thiên liền theo hương đưa lối, nhìn thấy được một cái trà quán gần đấy.

Cái chốn đầy nguy ngập này, cũng có tâm tình để người thưởng trà sao? Cái nơi toàn tu hành giả này, vẫn còn có kẻ để ý đến cái thú vui trần thế sao?

Thắc mắc kia vốn chỉ là tiểu ý, chính là không ngăn được mấy cái miệng đã có điều khát khô. Vấn Thiên cùng Huỳnh Chấn Vũ nhìn nhau, đồng thời gật đầu, liền theo nhau tiến vào trà quán.

Vấn Thiên để Tiểu Hắc ở ngoài, dặn dò mấy câu cho cu cậu biết điều an phận rồi mới an tâm đi vào.

Vào tới bên trong, ánh mắt Vấn Thiên liền mở to thêm chút.

Nơi này cũng là quá sơ sài rồi.

Chỉ có cái bàn cái ghế, tường gỗ xung quanh cũng chẳng bày trí cái gì, đơn điệu đến chẳng thể đơn điệu hơn. Lúc này bên trong thật ra vắng vẻ, chỉ có một ông lão già nua đang từ tốn thưởng trà.

Hai người Vấn Thiên nhìn đến có chút giật mình, bởi cái khí tức thâm trầm từ ông lão ấy toát ra.

Khí tức ấy, là của tu hành giả đại năng!

Vấn Thiên không mất nhiều thời gian để đưa ra phán đoán, dẫu cho người kia chẳng lộ ra một chút gì dao động pháp lực, nhưng cái cảm giác này hắn đã quen thuộc từ lâu.

Lưu lão cùng Lan lão ở quê chính là chục năm qua mang cái cảm giác như vậy bên người, lão chủ muối ở bến Liễu Giang cũng là như thế, đều là thâm trầm đến cực điểm.

Hai người Vấn Thiên động tác bỗng dưng rụt rè thêm chút, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.

Thưởng trà thế này, thư thái không nổi!

Vấn Thiên vừa cười khổ vừa cảm thán. Cường giả đại năng, hắn cũng dễ gặp quá rồi nhỉ!

Mà cũng phải, nơi thần thánh này, vốn nên là có rất nhiều đại năng.