Chương 176: Ngày đêm vội bước cũng đến được xa xôi
Quan đạo mà đám người Vấn Thiên đang đi từng thuộc Dự Ninh phủ. Nói là đã từng, vì cái tên Dự Ninh mấy chục năm trước đã bị xoá tên khỏi bản đồ Ngu Quốc.
Dù không người ở, dẫu sao cũng không phải cường quốc ngoại xâm, vậy mà tên vẫn xoá. Đấy nhìn như cỏn con, thực ra lại là to tát, bởi ý nghĩa chỉ một, cái vùng đất ấy sau này, sẽ chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
Vì nó...sắp c·hết rồi!
Một người hom hem chờ c·hết, thần tình sẽ tiêu điều đến thở than. Đất chờ c·hết, tiêu điều cũng không chỉ thở than là đủ.
Nhìn bóng cây lụi tàn, nhìn vài cái lá đã khô đến tong teo còn vất vưởng nơi đầu cành, nhìn cỏ dại bạc trắng, nhìn những mái nhà xác xơ hoang tàn đổ nát, nhìn đất trời vốn xanh ngát nay lại ảm đạm một màu xám bi. Nhìn đến, chính là tuyệt vọng.
Vấn Thiên vừa đi vừa nhìn cảnh sắc ảm đạm ấy, não nề trong lòng lại từ từ bủa vây. Hắn biết nó là thật sự tự thân cảm nhận, ô đen cũng đã cài sau lưng áo, liền mặc kệ chẳng buồn sốc lại cái tinh thần ủ ê.
Người hắn lắc lư từng chập, ánh mắt lại vẫn thâm trầm không điều rung rinh, vừa thúc ngựa đi vừa vuốt ve cán ô sau lưng áo.
Vuốt ve thứ đồ gắn bó nhất với bản thân mình.
Thói quen để ô đen bên người vốn có từ ngày bé, cũng bởi nó ở cạnh rất lâu, nên mới quen thuộc không nỡ xa, cũng là bởi ô đen có thứ, giúp cõi lòng một hồi an yên. Và quan trọng nhất đấy là, ca ca không cho phép hắn rời ô.
Ngày bé thơ dại, mang cái ô xấu xí sau lưng, thật ra có chút ngại ngùng, chỉ là hắn xấu xí cũng không khác gì, dần theo nhận thức chai sạn, liền chẳng ngại cứ thế mà mang.
Trước kia mang đi vốn chỉ vì thân thuộc cùng lời ca ca dặn dò, cũng chẳng nghĩ được có cái gì ẩn giấu xâu xa, thỉnh thoảng vô tâm lại để ô một chỗ cho thuận tiện khua chân múa tay. Đến khi rời nhà, vô tình đánh nhau với đám người Duệ Tuân một hồi, được cái ô đen mấy lần giải khốn, cũng hiểu ra vài phần ý tứ của ca ca.
Chỉ là, ô đen cứng rắn là thật, nhưng vài phần ý tứ kia cũng chưa phải trọng yếu. Ca ca bảo hắn không rời ô đen, ý tứ tột cùng, đấy là che giấu.
Ban nãy tâm thần bị dẫn dắt, làm tuyệt vọng lạ lẫm xâm lấn tâm can, cái khí tức đáng sợ trong thân cũng theo đó mà nhộn nhạo, chực chờ bộc phát. Nhớ đến lúc bản thân vật vã trong giấc nồng, đều là ô đen cạnh bên e ấp, thêm vào cảm giác ỷ lại vô thức, hắn liền bảo Huỳnh Chấn Vũ lấy giúp ô đen. Và đúng thật, nó có tác dụng, lời thì thầm dị hợm kia im bặt, sự dẫn dắt kì dị từ sâu trong sương đen lập tức bị cắt đứt, cũng từ đó vỡ lẽ, cái ý tứ tột cùng kia.
Và theo đó, cũng nhận ra một cái ý nghĩa khủng bố. Rằng cái thân thế mờ mịt của hắn, nhuốm đầy dị dạng, rằng cái màn sương đang từ từ gặm nhấm thế giới này, với hắn là đồng nguyên. Bí mật trên người hắn, giờ đã thành một cái phạm trù khác, kì dị hơn rất nhiều.
Sợ hãi, Vấn Thiên hắn đang sợ. Biết bản thân liên hệ với cái thứ khủng kh·iếp nhất thế gian, đúng là nên như vậy.
Có điều, sợ hãi bản năng kia cũng không phải là lớn lối đến chùn chân. Kẻ sắp c·hết, lại đã thấu đủ đớn đau thể xác, chung quy không phải sợ hãi vì cái bí mật kia làm bản thân thành ra cái gì. Chỉ là, bản thân liên hệ với diệt vong, nếu có một ngày được tường tận ý nghĩa, vạn nhất hắn là một cái tai tinh, vậy thì thảm rồi.
...
Xe ngựa cứ đi, cũng chỉ nghe thấy tiếng sỏi đá lạo xạo, cũng chỉ có gió lạnh ra rít đến thê lương, vẫn là chẳng có một lời hàn huyên nhỏ bé.
Đất trời u ám, không khí đương nhiên ngột ngạt. Cái xe kia ít ra có bóng người tồn tại, vậy mà cũng ngột ngạt chẳng khác chi.
Xe cứ như vậy mà đi, ngựa mệt thì nghỉ, người đói thì ăn, lại đi thêm chục ngày, qua vài cái thành trấn điêu tàn, qua thêm vài cánh đồng hoang nứt nẻ, nơi từng là Dự Ninh phủ cũng bỏ lại sau lưng.
Qua Dự Ninh chính là Cùng Châu, đương nhiên cũng đã xoá tên, thậm chí từ rất lâu rồi, nhưng vẫn nên kể đến, để có thứ mà đối chiếu đường đi.
Cùng Châu vốn là châu xa của Ngu Quốc, nên gọi là biên thùy vì từng giáp với Việt Quốc cạnh bên, và là nơi kề cận với sương đen quỷ dị. Như vậy cũng liền mang một cái ý nghĩa, lúc Ngu Quốc khai sinh, sương đen đã tiến sâu được nửa cái đại lục rồi.
Bất quá, Cùng Châu vậy mà...chưa phải tất cả đã bị xoá bỏ.
Địa phận Cùng Châu nơi giáp với Dự Ninh phủ, cảnh sắc cũng chẳng khác gì, trông còn có phần tan tác hơn. Tiệm cận sương đen, như vậy mới là hợp lẽ. Có điều, vẫn có thứ khác biệt, bởi nơi đây vẫn kì lạ tồn tại một toà thành nhỏ, không bị hoang tàn làm đến xác xơ, bên trong, vậy mà còn có người náo động.
Toà thành ấy nằm gọn lỏn trong một cái thung lũng khuất sau vài đồi đất. Nhưng mà, nhân loại bình thường dù là trước kia sinh sống lúc Cùng Châu xanh màu, cũng không thể biết có toà thành đơn sơ này tồn tại. Đơn giản bởi vì, toà thành ấy...là do tu hành giả dựng lên.
Và đám tu hành giả dựng lên nơi ấy, trông giống một toà thành, lại chưa từng gọi nó là thành. Mà họ gọi nó là...Quốc Tử Giám.
Xe ngựa dừng lại trên đồi đất. Tiểu Hắc lắc mạnh thân mình, nhìn qua toà thành đơn sơ kia một lát, cũng chẳng nhìn lâu, liền cúi đầu gặm mấy luống cỏ còn vương ít ỏi màu lá.
Nơi đây nói là hoang tàn, vốn là bởi cái màu sắc ảm đạm che lấp đi phần nhiều sức sống, cỏ cây hoa lá cũng không phải tất cả đều đ·ã c·hết đi, chỉ là sống được đều là đám cỏ dại. Bởi vì thoi thóp sống, trông tàn tạ đến đáng thương, màu xanh vốn tươi mát giờ đã chuyển qua úa tàn.
Đám cỏ dại, vẫn luôn là bé nhỏ, nhưng so với đồng loại, lại là thứ thích nghi tốt nhất đối với nghịch cảnh tai ương. Con người cũng là nhỏ bé, cũng là giống như cỏ dại, dẫu thế gian điêu tàn, vẫn cố gắng gượng mà tồn tại.
Quốc Tử Giám là minh chứng cho cái sức sống mãnh liệt ấy.
Vấn Thiên nhìn toà thành bên dưới thung lũng, lòng dâng lên cỗ hồi hộp khó nói, cũng là mong chờ nhàn nhạt. Cái nơi thần thánh ấy, là hi vọng của hắn, hi vọng thay đổi trật tự thối nát của thế gian, cũng là hi vọng cho thứ bản thân vừa nhận thức, mong cho nhân loại bé nhỏ thoát khỏi can qua.
-Quốc Tử Giám, không nghĩ lại có hình dáng này!
Sau lưng Vấn Thiên vang lên thanh âm trầm ổn, pha chút bất ngờ, cũng là khó hiểu. Theo thanh âm ấy, là tiếng đá lạo xạo, nghe có chút nhẹ nhàng.
Vấn Thiên cũng không quay đầu, vẫn là nhìn toà thành nhỏ đơn sơ trước mắt, bình tĩnh cất lời:
-Nó dựng lên không phải vì mặt mũi của ai cả, chỉ đơn thuần là tìm kiếm cho nhân loại cỏn con một cái hi vọng tồn tại. Đơn sơ như này, cũng là hợp lẽ.
Sơn môn, Quốc tử giám, đình chùa miếu mạo hay tất cả những đống kiến trúc lung linh trên cái thế gian này, tác dụng thập phần đơn giản, đấy là thể hiện bản lãnh của đám người dựng lên, nói trắng ra chính là mặt mũi. Càng to càng đẹp, càng là lắm điều ẩn sâu. Nhưng cũng có thể, nó vốn chỉ là một hồi khoe mẽ ngu ngốc cho thoả cái hư vinh nhỏ bé. Người ngoài nhận thức cái mặt mũi ấy như thế nào, vẫn là phải hiểu sâu cạn của đám người muốn dát vàng lên mặt kia.
Toà thành dưới chân này, thập phần đơn sơ, tường bao bằng đất, nhà lợp ngói non, thứ nhìn ra có chút ý tứ nhất, cũng chỉ là cái trạch viên gạch ngói tiêu điều nằm ở trung tâm nơi đó. Đấy có lẽ mới thực sự là Quốc Tử Giám, nhưng cái nơi vốn dĩ nên ngập tràn mùi vị tri thức ấy, lại vẫn là đơn điệu như thế. May ra vì cái dáng vẻ cổ kính ngàn năm tuế nguyệt, trông ra mới có phong vị thần thánh.
Huỳnh Chấn Vũ nghe hết lời Vấn Thiên, liền nhận ra bản chất vấn đề, cũng hiểu được cái đạo lý cỏn con mà mình chưa từng để ý. Cái nơi gọi là Quốc Tử Giám này, cũng giống như mái nhà gỗ bé con của Kiếm Thủy Môn nhà hắn, dựng lên tác dụng chỉ một, đấy là có chỗ che nắng che mưa.
Nói ra như vậy, thật sự có chút trần trụi, nhưng nên là như thế. Bởi cái Quốc Tử Giám này, nếu là lung linh đẹp đẽ giống như sơn môn đại phái, hoặc nguy nga tráng lệ tựa mấy cái đình vàng nằm trong cung cấm, thì cái mặt mũi đẹp đẽ ấy, muốn trưng cho ai xem đây, chẳng nhẽ là để mấy con ma thú đần độn ngoài kia nhìn thấy mà sợ hãi tránh lui. Vậy thì có chút buồn cười.
Đám tu hành giả đỉnh cao của nhân tộc, sớm đã thông tỏ cái đạo lý cỏn con ấy rồi.
-Đi thôi!
Chợt Vấn Thiên nhẹ giọng cất lời, liền kéo Huỳnh Chấn Vũ ra khỏi cái chiêm nghiệm buồn cười về thế gian, hắn vâng một tiếng rồi đi theo Vấn Thiên nay đã dắt ngựa qua được mấy bước.
Hai người một ngựa liền bước đi, bỏ lại cái thùng xe tàn tạ nơi đó. Toà thành kia còn cách mấy quả đồi, đi bộ cũng nên tính là xa. Bất quá đều là những kẻ đã quen với dụng chân dùng sức, cũng chẳng phải điều gì quá khó khăn. Chúng cũng chẳng buồn chạy, không phải vì thanh cao cái gì, chỉ là không khí nơi đây đã bắt đầu nhạt phần sinh khí, hô hấp liền có điều chật vật, vẫn là cần thích nghi đôi chút.
Sỏi đá lạo xạo dưới chân, cỏ cây nằm rạp theo bước tiến, càng đến gần nơi kia, vậy mà tâm thần càng thêm điều xao động.
Vấn Thiên mắt sáng ngời nhìn tới, cũng hiểu ra chút ít nguyên do, nó giống như cảm giác của Duệ Tuân khi đối diện với quang huy của Vệ Thành, đấy là sùng bái, là hào hùng xuất phát từ tâm can. Cái nơi này cũng giống như Vệ Thành, cũng là ngoan cường sắt son, là nồng nàn bất diệt vì cái khát vọng trường tồn của một giống loài. Đấy là ý chí dân tộc.
Trong lòng Vấn Thiên bỗng dâng lên cỗ cảm xúc kì diệu, muốn mình là một phần tí ti trong cái không khí hào hùng ấy, muốn máu nóng đang sục sôi trong huyết quản nhuộm đỏ đen tối ma địa nơi kia.
Đường dù có xa, đi lâu liền tới. Cổng thành cuối cùng hiện ra hình dáng.
Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn, hắn nhìn không phải là cái cổng thành chẳng có cái gì để nhìn ấy, mà là một đoá sen trắng đang toả cánh trong gió chiều.
Đương nhiên không phải hoa sen biết bay, mà nó là...một lá cờ được thêu lên sen trắng.
Hoa sen rất to, cờ lại là đen sắc.
Vấn Thiên mắt rung rinh, liền nhớ đến đài sen hùng vĩ nơi Chân Mộ.
Hiện trong đen tối lại chẳng phai màu tinh khôi.
Vấn Thiên nhìn một lúc liền buông niềm hồi ức, lại cúi đầu nhìn sâu vào trong thành, hắn nhìn đến cái mái hiên cong cong phủ đầy rong rêu trong đó. Quốc Tử Giám xa xôi, hắn đến được rồi.