Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tương Tư Tán

Chương 175: Tiếng gọi của sương đen




Chương 175: Tiếng gọi của sương đen

- Chẳng ngờ ma kiếp đã tiến sâu tới mức này rồi!

Vấn Thiên mắt ưu tư lặng ngắm hoang tàn, không nhịn được mà buông lời thở than.

Khái niệm ma kiếp trong hắn sớm đã thành hình, nhưng chỉ là qua những ghi chép vốn chẳng đủ đầy ý từ, cái rõ ràng nhất là khi nó đến từ giấc mơ về Duệ Tuân. Bất quá, rõ ràng ấy cũng chỉ có hời hợt bóng dáng của ma địa nơi kia, lại vẫn chưa từng tận mắt thấy được ma kiếp thật sự dữ dội ra sao.

Vậy nên, Vấn Thiên thực ra vẫn còn mơ hồ. Và cái mơ hồ ấy lại vô tình khiến hắn ngợ rằng, ma kiếp kia thật chưa từng khủng kh·iếp đến mức, nên coi là kiếp nạn diệt tộc.

Nhưng hoang sơ trước mặt này, làm hắn sợ rồi.

Con người đối diện với c·ái c·hết, đều sẽ sợ, đấy là bản năng sinh tồn. Chỉ là, sợ hãi có quá nhiều hệ quả, có đôi khi làm người ta tuyệt vọng, nhưng có lúc, lại hoá thành dẫn lực để phát tiết khát vọng cầu sinh. Và còn phải xem, cái sợ hãi kia, là dành cho ai nữa.

Vấn Thiên hắn sợ, nhưng chỉ là cho mình một chút. Còn với đồng bào sau lưng, lại là phần to lớn. Bởi vì những con người khốn khổ ấy, đớn đau đã quá nhiều.

Buồn thay, đớn đau ấy, lại chưa phải tột cùng.

Ban đầu, đơn thuần là những suy nghĩ để đổi thay kiếp sống, cho những mệt nhọc ngoài kia có thể vì mình mà vơi bớt. Chẳng ngờ, sống trên đời này, đâu chỉ có khổ là xong. Ma kiếp mà hắn từng nghĩ xa vời, lại cũng giống như đất lở đê lụi, vẫn từng ngày từng khắc đe doạ đám người cỏn con đang vật vã bên sông.

Thế gian có chàng thiếu niên bé nhỏ, giấu trong mình cái niềm yêu to, muốn khốn khổ quanh thân từ từ mà lụi tắt. Chỉ là hắn đi rồi mới hiểu, hắn nhỏ bé là thật, còn khốn khổ lại không nên đơn thuần như cách hắn hình dung. Nó lớn lối, nó liên miên, nó dồn dập, nó giống con sóng gào trong bão tố, còn bọn hắn chỉ là đám cát nhỏ lặn lội bờ xa. Sóng qua, cát cuốn cát trôi, cũng chẳng biết c·hết vật nơi đâu rồi.

Bàn tay Vấn Thiên dần dần nắm chặt, mắt hoen đỏ, môi mím sâu. Hắn nhìn đến tận cùng xa xăm trước mắt, càng xa càng là tăm tối. Hắn bỗng thở dài, vô cùng bé nhỏ, nó dần hoà theo một cái tiết tấu kì dị nào đó.

Cái kì dị kia càng ngày càng nhiều nhặn, khiến kẻ cạnh bên cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh.

Huỳnh Chấn Vũ sóng vai bên Vấn Thiên, nhìn hoang tàn trước mắt cũng đã thập phần động rung. Chợt gió bên tai mang điều than thở, khẽ quay đầu, liền nhìn thấy não nề thở than.

Vành mắt đỏ hoe kia làm hắn hiểu, con đường của người thiếu niên trước mặt này, quả thật gian khó.

Ma kiếp khủng kh·iếp ra sao, mớ kí ức trong đầu hắn, tường tận lắm. Con người nhỏ bé ra sao trong cái khủng bố ấy, hắn cũng rõ ràng.

- Cứ cầm chắc kiếm trong tay liền được!

Tiếng Huỳnh Chấn Vũ khẽ vang.



Vấn Thiên mắt vẫn đậm điều ưu tư, nghe lời ấy cũng liền chẳng còn thở than, mắt hắn giờ long lanh đến lạ, nhìn sâu đến tối tăm ở cuối nơi tận cùng, rồi bỗng dưng lắc đầu, vô thức nói:

- Cứ nghĩ muộn phiền ngoài kia chỉ có khổ đau vì bất công dày xéo, đâu có nghĩ rằng, ma kiếp lại lớn lối như thế này.

- Huynh sợ không kịp sao?

Nghe thắc mắc ấy, long lanh trong mắt cũng dần tan, đuôi mắt giật giật, khẽ cúi đầu, lại gật nhẹ mấy cái, gương mặt pha điều bất lực chẳng thể xua đi.

- Ta từng chiêm nghiệm ra rất nhiều điều, có lớn, có bé, cũng coi đó là cái ngọn hải đăng dẫn đường mà kiên định tiến tới. Nhưng trước đây ta lại chiêm nghiệm không ra một thứ, đấy là bản chất của cái thế giới phũ phàng này. Một thế giới vận hành bởi những thứ mang trong mình sức mạnh tối cao, thì một kẻ vô năng, khó lòng mà xoay sở. Không phải sợ không kịp...mà là không thể!

Huỳnh Chấn Vũ nhìn càng thêm chăm chú vào cái bóng người gầy guộc, hắn bỗng nhận ra cái bất lực mà bản thân chưa từng thấy qua. Hắn chợt cảm thấy lạ lẫm, trong lòng chẳng hiểu sao cũng dâng lên cái cảm xúc khó chịu ấy.

Kiếm nguyên trong lòng bỗng rạo rực, một cỗ thanh thuần theo pháp mạch nhẹ mơn trớn cái cơ thể đang dần ngập vào bi quan. Bỗng trong lòng như có kiếm vang, chém tan đi mù mịt phủ kín. Hai mắt linh quang đang lay lắt của Huỳnh Chấn Vũ dần đủ đầy trở lại, hơi thở loạn nhịp cũng theo đó mà ổn định.

- Huynh hối hận?

Huỳnh Chấn Vũ không lạnh không nhạt, nhẹ hỏi.

Vấn Thiên đang cúi đầu lại ngẩng, chạm đến ánh mắt kiên định kia làm hắn khẽ run run trong lòng. Run run dần thành nhộn nhạo, nhộn nhạo dần thay bằng lao xao, lao xao cuối cùng sôi trào.

Vấn Thiên không biết nói cái gì, đúng hơn là không hiểu trong đầu mình vừa phát sinh cái gì. Nó giống như một hồi tuyệt vọng sau khi sợ hãi thứ mình chẳng dám đi qua.

Trong đầu Vấn Thiên liền sắp xếp lại tất cả, lại nhìn đến tận cùng chân trời tối tăm, mơ hồ bản thân vừa trải qua cái gì. Mày liền nhíu thật chặt.

Mồ hôi chợt đổ, lông tóc trên người Vấn Thiên cũng dựng đứng, hắn lúc này dâng lên cỗ sợ hãi mà bản thân chưa từng gặp phải. Hắn bất giác lùi lại, khẽ va vào người Tiểu Hắc.

Con ngựa đen đang ngây ngốc nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, chợt giật mình hí vang.

Chẳng đợi con ngựa kia kịp bình tĩnh, Vấn Thiên đột nhiên quỳ xuống đất, vội ôm lấy đầu, hơi thở theo đó mà càng thêm dồn dập.

“Đến đây! Đến đây!”

Những thanh âm ngập tràn quỷ dị cứ thế vang vọng không dứt trong đầu Vấn Thiên, lúc như ở xa xôi tít tắp, lúc lại như ở cạnh bên thì thầm, cảm giác ai oán quen thuộc lại trỗi dậy.



Người Vấn Thiên run lên bần bật, co quắp cơ thể gầy gò đến gọn lỏn.

Cái cơ thể gầy gò ấy càng ngày trông càng vật vã, ki lạ lại chẳng nghe thấy một câu rên rỉ, có chăng chỉ là, cảm giác quanh thân thể hắn đang ngày càng trở nên dị hợm.

Huỳnh Chấn Vũ chứng kiến, tại vì quá đột ngột khiến hắn ngây người một lúc, đến lúc nhận ra vấn đề, lại vẫn chỉ ngây người. Vì hắn...chẳng biết mình phải làm gì cả.

Hơi thở của Vấn Thiên lạ lẫm, Huỳnh Chấn Vũ từ đầu đã nhận ra, lại cứ nghĩ cái cõi lòng đa sầu đa cảm của gã đang phát tác ra cái gì tiêu cực. Không ngờ rằng, Vấn Thiên gã dường như đang bị cái gì chi phối tâm can.

Sau một hồi bần thần, rốt cuộc bản năng xông xáo của thiếu niên cũng chấn tỉnh khỏi ngây người. Huỳnh Chấn Vũ vội đến, giữ thật chặt cơ thể gầy gò của Vấn Thiên.

Nhưng mà, lạnh quá!

Hai tay Huỳnh Chấn Vũ như hoà vào cái sự run rẩy kịch liệt của Vấn Thiên, mặc cho chúng lúc này cũng đã cứng đờ lạnh buốt. Chỉ là cái lạnh buốt kia không phải bởi giá lạnh thật sự của không gian giảm nhiệt, mà cái khí tức u lãnh từ cơ thể Vấn Thiên đang không ngừng bành trướng.

- Lấy ta...cái ô!

Bỗng nhiên, có thanh âm run rẩy đứt quãng vang lên, làm cái cơ thể vừa sốt sắng lại vừa trây ì của Huỳnh Chấn Vũ trở nên linh động hơn chút ít. Hắn vội động thân, mặc kệ đôi tay còn lạnh cứng, lao thẳng vào thùng xe, mau chóng lấy ra ô đen từ trong hộp gỗ.

Bàn tay đơ cứng chạm phải ô đen, một cỗ ấm áp theo đó chảy xuôi tới tấp, lạnh lẽo tản mát.

Huỳnh Chấn Vũ còn chưa kịp cảm thán, đã vội xoay phắt người, ném thẳng ô đen tới người Vấn Thiên vẫn đang run rẩy nơi đó.

Ô đen vừa tới, liền cắm thẳng trước mặt Vấn Thiên.

Vẫn là thứ đồ rách nát quen thuộc, vẫn là y nguyên cụp xuống gọn gàng. Khác là, ấm áp lại theo sự xuất hiện của nó bao trùm lên cả người Vấn Thiên.

Run rẩy của thiếu niên gầy gò dần giảm bớt. Vấn Thiên rốt cuộc thoát khỏi co quắp, mệt nhọc đưa cánh tay còn điều lẩy bẩy của mình cầm lấy cán ô. Rồi cả cái cơ thể mệt nhọc theo đó mà chật vật ôm lấy, hai tay ghì chặt, đầu tựa bên tay, mắt lại đăm đăm nhìn tới u tối xâu xa nay đã nhạt phần kì quái.

“Ta rốt cuộc là cái gì?”

Ánh mắt thiếu niên nhìn đến thất thần, lại chẳng thể níu tới được một cái liên hệ bản thân thắc mắc. Đen tối nơi kia ban nãy vừa gọi hắn, cũng vừa vô thanh vô thức dẫn dụ ý thức của hắn.

Nó cho hắn tuyệt vọng, nó cho hắn xót xa, nó khiến hắn muốn từ bỏ thế giới này. Nếu không phải đối diện với ánh mắt thanh thuần như nước kia của Huỳnh Chấn Vũ, chẳng biết hắn đã lạc phương nao rồi.



Vấn Thiên thở hổn hển, mồ hôi rơi vội vã theo cái sợ hãi đang bủa vây cõi lòng. Vậy ra, cỗ cảm giác bất an pha lẫn tuyệt vọng tồn tại cả tháng qua là vì cái gì xuất hiện, cũng chứng minh cho cái nghi ngờ của hắn với màn sương đen tối là thật, rằng nó với hắn có dây dưa với nhau. Chỉ là không rõ, dây dưa ấy to lớn đến mức nào.

Tiếng hí vang cùng tiếng dậm chân sốt sắng kéo Vấn Thiên ra khỏi cảm giác tồi tệ lúc này. Hắn ngẩng đầu, nhìn tới Tiểu Hắc đang bất an bên cạnh mình, ánh mắt ảm đạm liền đổi thay, chẳng ngại cơ thể còn đang mệt mỏi, chật vật đứng dậy, khó khăn bước tới, âu yếm ôm lấy đầu Tiểu Hắc, nhẹ vỗ mấy cái.

Tiểu Hắc cơ thể đang xao động, theo cái hành động của Vấn Thiên lập tức dịu lại. Vấn Thiên cười cười, có chút khó coi, không phải vì bất đắc dĩ, bởi khuôn mặt đầy sẹo của hắn, cười không đẹp được, nhưng ít ra, vẫn đủ để người ta biết hắn vui vẻ.

Huỳnh Chấn Vũ đứng nơi đầu xe không nói một lời, cứ lặng thinh quan sát tất cả. Với tính cách thường ngày của hắn, vốn dĩ hiện tại sẽ hỏi han người ca ca trước mặt này, muốn nhìn xem đến tột cùng cái nguyên do cho cái vật vã đột ngột ban nãy. Chỉ là, hắn lựa chọn lặng im.

Hắn biết, thiếu niên trước mặt này, không muốn nói cho hắn. Chuyện kể được, huynh ấy đã kể hết cho hắn nghe rồi.

Thì ra, người ta vẫn là muốn ôm lấy đớn đau một mình.

-Đi tiếp thôi!

Thanh âm Vấn Thiên khẽ vang.

Huỳnh Chấn Vũ khẽ gật đầu.

Hai ánh mắt chạm nhau, thắc mắc đều ẩn chứa, lại cố tình tránh đi, đấy là gượng gạo. Từ Kiếm Thủy Môn tới đây, đều là cái không khí ngột ngạt ấy. Có điều, chẳng ai muốn gỡ bỏ, cho đến hiện tại, lại càng thêm gượng gạo.

Xe ngựa lại tiếp tục với cái xóc nảy đã quen thuộc của mình. Thiếu niên gầy gò kia vẫn ngồi đầu xe thúc ngựa, trong thùng xe, vẫn là Huỳnh Chấn Vũ.

Càng đi sâu vào u tối, gió càng thêm phần lạnh lẽo, dù không lớn lại đủ thấm vào tâm can. Huỳnh Chấn Vũ trong xe, vốn không chạm gió, vẫn là thấy lạnh.

Tấm rèm xe bị gió lay phần phật, để bóng người gầy gò ngồi nơi đó thỉnh thoảng lại thấp thoáng dáng hình. Huỳnh Chấn Vũ ưu tư nhìn tới, cẩn thận thở dài, tiết chế não lòng không dám nói ra.

Từ lúc bắt đầu rời núi, Huỳnh Chấn Vũ đã cảm giác Vấn Thiên có phần kì lạ, thỉnh thoảng lại thất thần, thỉnh thoảng lại ưu tư nhìn trời nhìn đất, làm hắn tưởng như thiếu niên ấy đang từ từ giũ bỏ hiện thực. Càng gần tới ma địa, cái kì lạ ấy càng thêm rõ rệt, cho đến vừa nãy, kì lạ đã to lớn đến mức bộc lộ ra đáng sợ.

Hắn cũng không đến nỗi bất ngờ, chỉ là không biết giải quyết ra sao. Vấn Thiên quá khác biệt, quá dị biệt, cũng giấu trong thân quá nhiều bí mật, lại không muốn người khác san sẻ cái mớ não nề tự thân ấy cho mình. Nhưng mà suýt chút nữa, cái cứng đầu tiêu cực kia, đã kéo Vấn Thiên đi vào tuyệt vọng chẳng thể thoát ra.

Thế nhưng cho dù đã đến mức ấy, Vấn Thiên vẫn không giải thích bất kì điều gì. Làm Huỳnh Chấn Vũ thắc mắc cũng chỉ có thể bất lực mà nhìn.

Huỳnh Chấn Vũ xoè bàn tay đang nắm chặt, mồ hôi chẳng quản lạnh lẽo đã đổ đầy từ lâu. Hắn vốn không quan tâm khó chịu cỏn con ấy, trầm ngâm nhìn mảnh phù kim sắc đã thập phần ảm đạm trong tay, không kìm được lại thở dài thêm chút.

Hắn hết thời gian rồi!

Tay Huỳnh Chấn Vũ lại nắm chặt, thở dài hơi trót, khẽ quay đầu, vô định nhìn hoang tàn nối đuôi tiếp diễn.