Tuổi Thọ Quá Nhiều, Ta Phải Giả Chết

Chương 24: Trở thành quản lý Linh dược Vũ Khánh phong




Chương 24: Trở thành quản lý Linh dược Vũ Khánh phong

2 ngày hôm sau, hắn được kiểm tra khả năng trận pháp, và tất nhiên là hắn vượt qua được.

Vậy là hắn được trở thành đệ tử ngoại môn của Vân Vũ đại tông.

Ở đây đệ tử ngoại môn cũng chia thành hệ hậu cần và hệ chiến đầu, điều này cũng hợp lý, không có hệ hậu cần trồng linh dược, luyện đan, luyện khí thì hệ chiến đấu lấy đâu ra tài nguyên sử dụng.

Đừng nói câu chuyện c·hiến t·ranh nuôi c·hiến t·ranh, tưởng đánh thắng trận chiến dễ dàng chắc, các vương quốc khác cũng rất mạnh mẽ, để có cơ hội đánh một trận chiến thắng cực khó, đa số các vương quốc đều rơi vào thế giằng co, thỉnh thoảng chiếm thêm được 1 thành, nhưng sau đó lại bị chiếm lại. Cứ lặp đi lặp lại điều đó, còn việc dốc toàn lực để chiến đấu tranh đoạt đến n·gười c·hết ta sống thì rất ít xảy ra.

Đơn giản cho dù là Vương quốc chiến thắng thu được rất nhiều đất đai, tài nguyên, nhưng cũng hao tổn thực lực, binh lực cực lớn, khi đó sẽ bị các Vương quốc lân cận khác nhìn chằm chằm, khởi binh chiến đấu, chiếm diện tích, tài nguyên.

Chung quy không ai muốn thấy đối thủ của mình mạnh lên, nên nếu có cơ hội thì các vương quốc sẵn sàng hợp lại tiêu diệt 1 vương quốc khác.

Nên các nước đánh nhau đều ở trình độ nhất định, không ai sẽ dốc toàn lực chiến đấu, để một vương quốc bị t·ấn c·ông sụp đổ, trừ khi là nước xâm lược phải mạnh gấp tầm 4 đến 5 lần, không thì cũng rất ít c·hiến t·ranh toàn diện xảy ra.

Cuối cùng vì làm chủ một vương quốc, đang cao cao tại thượng, quyền lực ngập trời, hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý, tự nhiên liều đến người sống ta c·hết làm gì, mà liều chắc gì đã thắng được.

Nên tông môn, gia tộc nào cũng luôn có một lượng tu sĩ hệ hậu cần để kiếm tài nguyên nuôi hệ chiến đấu.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) đến xin gia nhập đệ tử ngoại môn hệ hậu cần, trưởng lão thấy tư liệu của hắn là trận pháp sư nhất giai thì ngạc nhiên hỏi hắn.

Trưởng lão ngoại môn nói: “Ngươi muốn tham gia hệ hậu cần á?”

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) gật đầu đáp: “Vâng ạ”.

Trưởng lão lắc đầu nói: “Ngươi có thiên phú trận pháp, là trận pháp sư nhất giai, thì nên gia nhập hệ chiến đấu, chắc chắn được cung cấp tài nguyên tấn thăng Tụ pháp cảnh, có khi được bồi dưỡng nhiều, có cơ hội trở thành trận pháp sư nhị giai hoặc thậm chí cao hơn cũng không khó”.



Trưởng lão nói tiếp: “Mà trận pháp sư nhất giai thì dễ dàng được cho thành tiểu đội trưởng, ngươi sẽ quan lý một đội ngũ nhỏ, kiếm được tài nguyên cũng nhiều hơn rất nhiều”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) lắc đầu đáp: “Cảm ơn trưởng lão đã đề nghị, nhưng ta một lòng chỉ muốn trồng linh dược, làm một linh thực phu, còn trận pháp, ta cũng chỉ am hiểu loại trận pháp phụ trợ thôi”.

Hắn nói tiếp: “Không hề am hiểu chiến đấu”.

Trưởng lão hơi có vẻ tiếc nuối nói: “Ngươi chắc chắn muốn gia nhập hệ hậu cần chứ, tài nguyên hệ hậu cần được phát rất ít, chỉ bằng 1/5 hệ chiến đấu thôi”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) đáp: “Ta chắc chắn, xin trưởng lão đăng ký giúp ta”.

Trưởng lão gật đầu: “Vậy để ta đăng ký”.

Khoảng một lúc sau, Trưởng lão hỏi hắn: “Ngươi muốn làm phụ trợ tu sĩ nội môn hay làm người quản lý tu sĩ tạp dịch”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) tò mò hỏi: “Xin trưởng lão chỉ rõ hơn”.

Trưởng lão trả lời: “Nếu ngươi phụ trợ tu sĩ nội môn thì sẽ được ở nơi có linh mạch cấp 4, đôi khi may mắn có thể là cấp 5. Ngoài ra có cơ hội tiếp xúc với các linh dược có phẩm chất cao hơn, đương nhiên ngươi sẽ phải nghe theo sự chỉ đạo của tu sĩ nội môn”.

Trưởng lão nói tiếp: “Nếu ngươi tự phụ trách 1 ngọn núi, thì ngươi sẽ quản lý thêm 2 đến 4 tu sĩ nữa, tùy thuộc vào ngọn núi, và ngươi chỉ được ở nơi có linh mạch cấp 2, hoặc 3. Trồng linh dược thì phẩm cấp cũng sẽ thấp hơn, nên kiếm được linh thạch cũng ít hơn”.

Trưởng lão nói: “Nhưng ngoài ra ngươi sẽ thoải mái, vì ngươi là người quản lý ngọn núi đó”.

Trường lão nói tiếp: “Mỗi cái đều sẽ có điểm lợi và hại riêng, tùy theo quyết định của người thôi”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) ngẫm nghĩ một hồi thầm nghĩ: “Nghe phụ trợ tu sĩ nội môn có vẻ hấp dẫn, nhưng lúc nào cũng có người giá·m s·át thì cũng khá khó chịu, mà hắn không muốn trong quá trình tu luyện, bị phát hiện là hắn hấp thu rất nhiều linh khí, đồng thời có Thanh linh ngọc bội, pháp khí tam giai, thì không được bình thường lắm”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) nghĩ: “Nhất là hắn mới Linh phách cảnh thất trọng”.



Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) thầm nghĩ: “Nên có vẻ hắn nên quản lý một ngọn núi sẽ tốt hơn, dù sao hắn xác định sẽ làm việc ở đó rất lâu”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) nghĩ xong đáp: “Ta chọn tiếp quản một ngọn núi ạ”.

Sau đó, hắn nhanh nhẹn lấy ra 500 linh thạch sơ cấp, đưa cho trưởng lão nói: “Trưởng lão vất vả rồi, ngài chỉ hướng ta cách được đến ngọn núi có linh mạch cấp 3 với”.

Trường lão nhanh tay thu cất, gật đầu nhìn hắn: “Tiểu tử ngươi có ngộ tính tốt đấy, lại còn có vận khí, hiện nay đang có một ngọn núi có linh mạch cấp 3 tên là Linh dược Vũ Khánh phong”.

Trưởng lão nói tiếp: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi đảm nhận quản lý ngọn núi này”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) cười đáp: “Đa tạ, đa tạ trưởng lão, ta nhất định nhớ sự giúp đỡ của ngài”.

Trưởng lão gật đầu nói: “Linh dược Vũ Khánh phong khá lớn, nên ngươi sẽ phụ trách nhiều đệ tử tạp dịch, tầm khoảng 9 đến 10 người”.

Dừng một lúc trưởng lão nói tiếp: “Hừm ngươi tu vi hơi thấp, chỉ ngang đệ tử tạp dịch, nhưng là linh thực phu nhất giai, và trận pháp sư nhất giai, chắc quản lý ngọn núi này không có vấn đề”.

Trưởng lão nói: “Nhưng sẽ không trồng được linh dược nhị phẩm, hơi có một chút vấn đề”. Trường lão nhìn hắn nói.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) hiểu ý, cười, nhanh tay đưa thêm cho trưởng lão 500 linh thạch nói: “Ta có kinh nghiệm trồng Ngọc Lâm Nguyên Thảo, mà thuật pháp Mộc Sinh thuật của ta cũng sắp viên mãn, nên chỉ cần trồng Ngọc Lâm Nguyên Thảo thì nhất định sản lượng sẽ không kém, đủ khả năng bù đắp việc không có linh dược nhị giai”.

Trường lão gật đầu: “Như vậy cũng được, ta sẽ sắp xếp cho ngươi chỉ cần nộp lên Ngọc Lâm Nguyên Thảo, nhưng tất nhiên định mức số lượng sẽ tính sản lượng của ngươi phải gấp 3 lần lên, thì mới đạt chỉ tiêu”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) thầm mắng: “Hừm tốn thêm 500 linh thạch sơ cấp, mà bắt ta nộp số lượng Ngọc Lâm Nguyên Thảo gấp 3 lần mới đủ, tham lam thật sư”.



Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) gật đầu, nói: “Đa tạ Trưởng lão, bao giờ ta có thể bắt đầu đến Linh dược Vũ Khánh phong?”

Trường lão lấy ra lệnh bài, đưa cho hắn nói: “Ngay bây giờ ngươi có thể đến Linh dược Vũ Khánh phong luôn, ngươi sử dụng lệnh bài này để đi vào Linh dược Vũ Khánh phong, ngoài ra, ta sẽ kê khai thông tin của ngươi lên, để tuyển thêm 9 đến 10 vị đệ tử tạp dịch phụ trợ ngươi”.

Trưởng lão nói tiếp: “Khoảng 3 ngày sau, ngươi quay lại, lúc đó sẽ có danh sách tu sĩ cho ngươi tuyển chọn, với thân phận trận pháp sư nhất giai thì chắc cũng sẽ có kha khá đệ tử tạp dịch nguyện ý đến kết giao với ngươi”.

Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) cảm tạ, nhận thẻ bài, rồi đi đến Linh dược Vũ Khánh phong.

Hắn nhìn Linh dược Vũ Khánh phong, giật mình, thật sự, thật sự rất to. Phải gấp cỡ 5, 6 lần Linh Dược Bắc Vân Phong ngày trước.

Nhưng mà số lượng người lại chỉ gần gấp 2, những nghĩ lại cũng hợp lý, cảnh giới của các tu sĩ ở đây cao hơn nhiều so với ở Linh vũ tông môn, mà đáng lẽ ra thì người quản lý phải là Ngưng đan cảnh, có khi là linh thực phu nhị giai. Nên diện tích lớn hơn cũng hợp lý.

Trong 3 ngày, hắn đi thăm quan xung quanh Linh dược Vũ Khánh phong, mức độ nồng đậm linh khí ở đây, gấp khoảng 3 đến 4 lần ở Linh Dược Bắc Vân Phong.

Sau 3 ngày hắn đến xem có những ai đăng ký gia nhập Linh dược Vũ Khánh phong, khá thất vọng, chỉ có gần 200 người đăng ký, nhiều không, không hề nhiều.

Đệ tử tạp dịch gia nhập Vân Vũ đại tông, 1 năm ít cũng tầm 3000 người, mà 200 người đăng ký còn chưa được 1/10. Quan trọng là Linh dược Vũ Khánh phong của hắn có linh mạch cấp 3.

Có lẽ do tu vi của hắn thấp quá, mà cũng không trồng được linh dược nhị phẩm nên ít người muốn gia nhập ngọn núi của hắn.

Hắn kiểm tra một hồi, khá thất vọng, mặc dù tất cả các tu sĩ đều có cảnh giới từ Linh phách thất trọng trở lên nhưng không có một linh thực phu nhất giai.

Ngoài ra ngay cả thuật pháp trồng linh dược, nhiều người cũng không có, hoặc chỉ dừng lại ở nhập môn.

Nhưng cũng phải thôi, lần trước hắn tuyển được người phù hợp như vậy là do, đó đều là những người thuộc hệ hậu cần, quan tâm đến việc trồng linh dược.

Còn ở đây, tu sĩ tạp dịch vừa vào tông môn, bắt buộc phải trồng linh dược, làm nhiệm vụ hậu cần, đến khi lên cảnh giới ngưng đan cảnh thì mới không phải trồng linh dược nữa. Được lựa chọn theo hệ hậu cần hoặc chiến đấu.

Mà đa số tu sĩ đều tham gia hệ chiến đầu, chỉ có số nhỏ mới tham gia hệ hậu cần. Số lượng tu sĩ tham gia hệ hậu cần, có khả năng trồng linh dược tốt thì không thèm đến đỉnh núi của hắn, chung quy linh mạch cấp 3 rất tốt, nhưng cũng không phải chỉ có mình hắn có.

Rất nhiều tu sĩ khác cũng có, mà họ còn có thể trồng thêm linh dược nhị phẩm, kiếm linh thạch tăng nhiều lần.

Nghĩ thì nghĩ vậy, hắn vẫn xem kỹ danh sách, để có sự lựa chọn thích hợp.