Chương 25: Cảnh giới tu hành
Lần này hắn sẽ ở Linh dược Vũ Khánh phong rất lâu, hắn tu luyện tối thiểu lên Phá đan cảnh thì mới rời núi.
Lúc đó thành đệ tử nội môn, nếu hắn không lên được linh thực sư tam giai thì bắt buộc phải ra chiến trường.
Càng lên cao thì cần tu sĩ trồng được linh dược phẩm chất cao hơn, chứ ngươi Phá đan cảnh mà còn trồng linh dược nhất phẩm, nhị phẩm thì còn có tác dụng gì.
Tất nhiên không nhất định cần linh thực phu tứ giai mới có thể trồng linh dược tứ phẩm, chỉ cần đủ canh giới là được. Nhưng thử tưởng tượng để linh dược tứ phẩm trưởng thành thì cần nhiều thời gian, và nếu linh thực phu nhất giai trồng thì đoán xem.
Mặc dù đủ cảnh giới thì vẫn cung cấp đủ năng lượng, linh lực cho linh dược, nhưng bảo nhất giai đi giảm thời gian cho tứ phẩm thì khác gì bỏ hạt muối vào giữa hồ nước lớn, chẳng mang lại kết quả gì cả.
Nên chung quy, nếu hắn không lên được linh thực sư tam giai khi đến Phá đan cảnh thì sẽ buộc phải ra chiến trường.
Nói lại thì đây là thế giới vương triều chi tranh, vương triều tạo điều kiện, cho tu sĩ trưởng thành, thì cũng cần tu sĩ phải báo đáp.
Lần này ước chừng hắn sẽ ở Linh dược Vũ Khánh phong ít nhất 100 năm, việc cải tạo thổ nhưỡng sẽ cực kỳ quan trọng, ưu tiên có 1 linh căn thổ. Hoặc thậm chí là 2 người.
Tối thiểu cần 1 người thủy linh căn để lo việc tưới tiêu. Chứ ngọn núi lớn thế này, tưới tay thì chẳng biết bao giờ mới xong.
Còn lại chắc cần mộc linh căn để đảm bảo sản lượng sẽ đạt đủ định mức trong thời gian đầu. Nếu không đạt đủ định mức, không được linh thạch là chuyện nhỏ, mất quyền quản lý Linh dược Vũ Khánh phong là chuyện rất lớn.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng với số lượng của tu sĩ ứng tuyển vào ngọn núi của hắn thì, xem ra kiếm được 6, 7 người mộc linh căn có khả năng trồng linh dược là tương đối khó khăn.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, nghiên cứu, suy tư về bảng danh sách ứng viên, cuối cùng hắn đành chọn 9 người, trong đó có 2 linh căn thổ, 1 linh căn thủy, 6 linh căn mộc.
Điều kiện duy nhất của hắn đối với 9 người này là tuyệt đối phải nghe sự quản lý của hắn.
9 người này cũng không có ý kiến gì, dù sao thì chỉ ở đây trồng linh dược mấy năm thì sau đó họ cũng sẽ đột phá Ngưng đan cảnh, vào đệ tử ngoại môn, ra chiến trường chiến đấu.
Nghe lời chỉ đạo mấy năm cũng không có vấn đề gì.
Trong 9 người thì có 3 người đã học thuật pháp phụ trợ trồng linh dược lên đến tiểu thành, 2 người thì chỉ dừng lại ở nhập môn, 4 người còn lại thì còn không tu luyện thuật pháp phụ trợ trồng linh dược nào.
Hắn vẫn phân chia nhiệm vụ như lần trước, về sản lượng thì hắn chiếm 2 thành, 3 tu sĩ thuật pháp đến tiểu thành chiếm tổng 4 thành, 2 tu sĩ thuật pháp nhập môn chiếm tổng 2 thành, 4 tu sĩ còn lại chiếm tổng 2 thành còn lại.
9 người cũng không có ý kiến gì, sau đó hắn bắt đầu phân chia nhiệm vụ, mảnh linh điền phụ trách cho mọi người, cũng như động phủ cho từng tu sĩ.
Cuối cùng, hắn bảo 4 tu sĩ chưa có thuật pháp phụ trợ trồng linh dược thì đến Tàng thư các học, dù 4 tu sĩ không nguyện ý dành thời gian lắm, nhưng cũng biết đây là giai đoạn đệ tử tạp dịch phải làm hệ hậu cần, nếu không đáp ứng thì có thể sẽ không được lên ngoại môn dù đạt đủ tu vi.
Bắt đầu cuộc sống làm ruộng mới là vương đạo diễn ra.
Trong quá trình làm ruộng này, hắn thỉnh thoảng lên lớp nghe giảng, hoặc làm thêm một số nhiệm vụ nhỏ kiếm thêm một chút linh thạch trang trải học phí nghe giảng.
Buổi nghe giảng sẽ được các trưởng lão giảng dạy, các buổi giảng dạy này có về linh căn, về tâm đắc tu hành, về trồng linh dược.
Thời gian trước ở Linh Vũ tông môn thì hắn khá ít tham gia các buổi giảng dạy, chủ yếu là vì hắn nghèo, và phải dành nhiều thời gian tu luyện, cũng hơi lười đi tham gia.
Nhưng hiện tại thì hắn xác định sẽ muốn tu luyện ở Vân Vũ đại tông lâu dài, mà hắn cũng đã đến Linh phách thất trọng nên cũng cần tìm hiểu thêm về cảnh giới tu hành, về thế giới này, các loại linh dược phẩm cấp cao hơn cũng như cách trồng chúng.
Buổi học đầu tiên Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) là về cảnh giới và nguyên lý tu luyện các cảnh giới.
Một vị trung niên trông khá lớn tuổi bước vào lớp học với vẻ mặt nghiêm trang nói: “Xin chào các bạn học, ta là Lâm Tạ, là trưởng lão ngoại môn, hôm nay ta sẽ giảng giải cho mọi người về các cảnh giới tu hành, và nguyên lý sự biến đổi giữa các cảnh giới”.
Trưởng lão ngoại môn nói tiếp: “Chắc các vị để có thể có mặt tại đây thì cảnh giới tối thiểu đều là Linh phách cảnh thất trọng cả rồi, hôm nay ta sẽ nói các cảnh giới sau cảnh giới linh phách”.
Trưởng lão ngoại môn nói: “Sau khi các ngươi khai mạch xong, thì các ngươi sẽ hấp thu linh khí, hóa linh căn thành linh phách từ đó bước vào cảnh giới Linh phách cảnh”.
Trưởng lão ngoại môn nói tiếp: “Sau khi đến giai đoạn linh phách sẽ là quá trình hấp thu linh khí để giúp linh phách ngưng đọng hơn, chuẩn bị cho quá trình hóa linh phách thành ngưng đan để tu sĩ tấn thăng Ngưng đan cảnh”.
Trưởng lão ngoại môn nói: “Thường thì khi tu sĩ đến cảnh giới linh phách cửu trọng sẽ bắt đầu dùng Ngưng phách đan, để có thể ngưng đọng linh phách thành linh đan. Tùy thuộc vào ngộ tính sẽ cần số tài nguyên khác nhau, ít thì cần 5 đến 10 viên, nhiều thì cần 20 đến 30 viên hoặc thậm chí nhiều hơn”.
Có nữ tu sĩ đứng lên hỏi: “Thưa trưởng lão, vì sao tùy thuộc vào ngộ tính sẽ cần lượng Ngưng phách đan khác nhau, và ngộ tính có tác dụng gì trong trường hợp này”.
Trưởng lão ngoại môn đáp: “Để có thể hóa linh phách thành linh đan thì cần ngưng đọng linh phách, ngươi có ngộ tính cao sẽ dễ dàng ngưng đọng được hơn so với người có ngộ tính bình thường, nên cũng sẽ cần ít Ngưng phách đan hơn”.
Trưởng lão ngoại môn nói tiếp: “Dễ dàng ngưng đọng hơn vì quá trình ngưng đọng linh phách sẽ cần cố định tạm thời, càng có ngộ tính cao thì cố định càng dễ dàng và hiệu quả, nên từ đó giúp cần ít tài nguyên hơn”.
Trưởng lão đợi một chút xem có ai đặt câu hỏi tiếp không rồi tiếp tục giảng giải.
Trưởng lão ngoại môn giảng bài: “Khi đã đến Ngưng đan cảnh, thì đây sẽ là quá trình hấp thu linh khí, uẩn dưỡng linh đan, giúp linh đan tăng kích cỡ, càng ngưng đọng hơn và đặc biết càng trở nên hoãn mỹ”.
Trưởng lão ngoại môn nói tiếp: “Khi ngưng đan đã đến mức độ hoàn mỹ nhất thì sẽ cần phá bỏ, để hóa thành nguyên anh”.
Trưởng lão hỏi: “Các ngươi nghĩ chỉ cần đến cảnh giới Ngưng đan cảnh viên mãn là có thể phá bỏ linh đan hóa nguyên anh luôn không?”
Một nữ tu sinh xinh đẹp, mang theo nét đẹp băng lãnh, khiến người khác chỉ dám ngước nhìn mà không dám lại gần đứng lên trả lời: “Khi linh đan hoàn mỹ nhất đạt đến trạng thái viên mãn thì cực kỳ cực kỳ cứng rắn, tu sĩ trong giai đoạn này không đủ khả năng để phá vỡ được linh đan. Chính vì như vậy nên cần phải tụ pháp tướng, và dùng pháp tướng này để phá bỏ linh đan viên mãn”.
Trưởng lão hài lòng gật đầu: “Chính xác, sau khi đến cảnh giới ngưng đan viên mãn, tu sĩ cần xây dựng, tụ thành pháp tướng hay gọi là đến cảnh giới Tụ pháp cảnh. Mặc dù ở thời điểm này thì pháp tướng mới ngưng tụ thành bóng ảo, chưa hóa thực thể pháp tướng chân chính, nhưng vẫn có sức mạnh kinh người”.
Trưởng lão nói tiếp: “Ở cảnh giới Tụ pháp tướng này thì không chia cảnh giới, chỉ đơn giản là quá trình ngưng đọng pháp tướng, thành hình dáng hư ảo”.
Có một nam tu sĩ, trông rất chất phác, giơ tay lên hỏi: “Thưa trưởng lão, sao lại tụ thành pháp tướng có hình dáng hư ảo mà không thành luôn pháp tướng thực chất”.
Trưởng lão cười lắc đầu nói: “Thật ra ai cũng muốn ngưng đọng luôn thành pháp tướng thực chất, nhưng không thể, không đủ năng lượng, linh lực để ngưng đọng”.
Trưởng lão nói tiếp: “Vì sao không ngưng đọng thành thực thể được, vì còn thiếu vật cô đọng pháp tướng, thứ hai là lượng linh khí hấp thu này không thể đủ để ngưng đọng pháp tướng được. Cần cảnh giới cao hơn, khi các ngươi có linh dịch từ đan điền, thì mới đủ năng lượng ngưng đọng thành pháp tướng thực thể”.
Trưởng lão đi đến ghế, ngồi xuống, trầm ngâm hỏi: “Các ngươi nghĩ tụ pháp tướng ngoài để phá đan tấn cấp lên Phá đan cảnh thì còn có tác dụng gì nữa không?”.
Một nam tu sĩ trông cực kỳ cao quý, mỉm cười đứng lên trả lời: “Ta được nghe cha ta nói, pháp tướng có thể sử dụng làm mắt trận nhãn, xây dựng trận pháp liên kết sức mạnh của cả đội quân với nhau”.
Trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là điểm cực mạnh của tụ pháp tướng, của trận pháp, nên trong các đội quân, từ vị trí tiểu đội trưởng trở lên thì tối phiểu phải là trận pháp sư nhất giai, vì như vậy mới có thể liên kết sức mạnh của cả đội ngũ, phát huy ra sức mạnh của cả đại quân”.
Trưởng lão nói: “Nhưng vấn đề này chúng ta sẽ bàn sau, trong bài giảng chiến đấu, bây giờ chúng ta sẽ quay lại vấn đề sau khi đã ngưng đọng xong thành pháp tướng hư ảo thì cần làm gì tiếp theo”.
Trưởng lão đứng đậy, chiếu lên màn hình có hình ảnh pháp tướng phá nát linh đan viên mãn nói: “Khi pháp tướng hư ảo ngưng đọng hoàn thành thì chúng ta sẽ phá toái linh đan, đồng thời trong lúc này thì phải biến linh đan phá toái hóa thành nguyên anh”.
Trưởng lão nói tiếp: “Ngoài ra thì trong thời điểm này cần sử dụng Nguyên anh đan, để giúp quá trình linh đan phá toái hóa thành nguyên anh dễ dàng thực hiện hơn”.
Trưởng lão giảng giải thêm về nhưng tâm đắc trong tu luyện, những vấn đề có thể gặp phải và những điều cần lưu ý trong quá trình tu luyện.
Gần đến cuối buổi học, trưởng lão ngoại môn hỏi.
Trưởng lão hỏi: “Bài giảng đến đây là kết thúc, bài giảng từ cảnh giới Phá đan cảnh đến cảnh giới phía sau sẽ được giảng giải khi các ngươi trở thành đệ tử nội môn. Các ngươi có câu hỏi gì không?”
Sau khi trưởng lão chờ một lúc, không có ai đặt câu hỏi, thì ông kết thúc lớp học.
Mọi người ra về, Tô Khánh Lâm (Trường Sinh) cũng nhanh chóng trở về Linh dược Vũ Khánh phong bắt đầu công việc trồng linh dược của mình.