Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 10: 10: Việt Nhân Ca Khúc Ca Của Người Việt




Mùa hè năm nay, tựa hồ đặc biệt ngắn ngủi.

Ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, chưa kịp tinh tế phẩm vị, liền chớp mắt đã qua.

Rất nhanh, tất cả hoa quế trong cung đều nở, tản ra một trận lại một trận hương thơm ngát say lòng người.

Năm nay bách tính thu hoạch đặc biệt tốt, là một năm bội thu, long nhan cực kỳ vui mừng.

Vì thế, đêm đó, Yên Chiêu đế mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan tại Vị Ương cung.

Trong lúc nhất thời, bình rượu bằng vàng, bàn phỉ thúy, mỹ thực như hoạ, rượu như suối, cổ cầm thánh thót, oanh yến xinh đẹp, hảo một bức cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình thịnh thế phồn hoa.

Trên tiệc rượu, đám đại thần châu đầu ghé tai xì xào bàn tán: "Nghe nói tối nay, vị thiên kim của Lãnh Thừa Tướng sẽ hiến một vũ khúc!"

"Không phải chứ, thật có thể nói là Lãnh gia có nữ nhi mới trưởng thành!"

Kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, Lãnh Lam Ca này sớm muộn cũng sẽ gả vào Hoàng gia, cũng không khỏi ở trong lòng có chờ mong đối vị Vương phi tương lai này.

Đang nói, chỉ nghe thái giám phụ trách lễ nghi vỗ tay hai lần, nhóm ca cơ nguyên bản còn đang trên bàn rượu khinh vũ liền nhao nhao từ hai bên lui xuống.

Lãnh Lam Ca mặc một bộ váy trắng uyển truyển đi đến trung ương yến hội, sau lưng còn mang theo năm ba vũ giả cùng mặc váy trắng.

Lãnh Lam Ca tối nay, dưới ánh nến chập chờn trong điện, đôi mắt sáng ngời thanh tịnh như thể thấy đáy, dung nhan khuynh thành được chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh sáng nhu hòa, bộ váy trắng càng phác hoạ nên dáng người thanh tuyệt của nàng, quả nhiên đẹp đến tận xương tủy, để tất cả nam tử đang ngồi đều không khỏi say mê.

Lãnh Lam Ca nhìn không chớp mắt, khom người, uyển chuyển cúi đầu với Chiêu đế cùng Hoàng Hậu ngồi trên thượng vị, trong trẻo nói: "Tiểu nữ tử Lãnh Lam Ca nay suất ra gia kỹ ban*, vì Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng chư vị đại nhân, hiến trình một khúc ca vũ."

(*ban nhạc công của nhà)

"Miễn lễ." Chiêu đế giơ ly rượu lên, khẽ gật đầu, hỏi: "Không biết Ca nhi hôm nay muốn ngâm vũ khúc gì?"

"Việt nhân ca."

"Tốt." Chiêu đế nheo mắt, ra hiệu Lãnh Lam Ca có thể bắt đầu.

Lãnh Lam Ca đứng thẳng người, thấy gia kỹ ban sau lưng cũng đã vào chỗ, liền khẽ mở chu thần.

Một đạo tiếng ca không linh du dương vang lên trong điện, thanh âm mềm mại, uyển chuyển bồi hồi, phảng phất như tiếng trời, mà nghê thường của nàng cũng theo từ khúc lẳng lặng vũ động, mang theo một loại hoa lệ từ trong cốt tuỷ, thật sự mỹ diệu tuyệt luân.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nín thở, nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết gì.

Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tí cấu sỉ.

Tâm kỉ ngoan nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.

Quân bất tri, quân bất tri...(1)

Nhất là khi hát đến đoạn cuối cùng kia ' Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.' Lãnh Lam Ca chợt thấy trong lòng nổi lên một trận chua xót, cơ hồ muốn rơi lệ, vội vàng chuyển thân múa, lấy tay áo che mặt, qua khe hở yếu ớt ghé mắt nhìn về phía Thất điện hạ Mộ Dung Nhan cũng lại mặc một bộ bạch bào.

Ánh mắt ấy trong thoáng kinh hồng vừa vặn rơi vào đáy mắt Mộ Dung Nhan, chỉ cảm thấy cái liếc mắt đó của nàng, như khóc như mộ, như oán như tố...Thoáng giây, trong đầu giống như loé lên một đạo băng lôi, bức tường cao ở trong lòng mà mình thiên tân vạn khổ xây dựng nên, chỉ khoảnh khắc liền bị đánh trúng ầm vang sụp đổ, không còn tồn tại!

Tâm duyệt quân hề, biết rõ không nên...

Aiz, thôi thôi!

Đã chú định vì khanh chấp mê bất ngộ, điên đảo hồng nhan!

Một khúc kết thúc, dư âm lượn lờ, nửa ngày sau mọi người mới lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy khúc ca vũ mà Lãnh Lam Ca mới biểu diễn vừa rồi quả nhiên khiến người giật mình như mộng, như si như say, nhao nhao vỗ tay lớn tiếng khen hay, liền ngay cả Chiêu đế cũng mỉm cười vỗ tay.

Mộ Dung Tình trợn tròn đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn qua Lãnh Lam Ca, âm thầm nghĩ, "lòng có vương tử cùng thuyền..." Lam Ca tỷ tỷ thích không phải là... Lập tức yên lặng ngoái đầu nhìn về phía Mộ Dung Nhan ngồi cách đó không xa.

Thật lâu, Chiêu đế nhíu mày hỏi: "Quả là một bài tình ca cảm động lòng người, hay trong lòng Ca nhi đã có vương tử mà mình ngưỡng mộ?"

Lãnh Lam Ca má ngọc phiếm hồng, lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Bẩm bệ hạ, chỉ là một bài từ khúc thôi, Lam Ca không còn ý gì khác."

"Phải không, trẫm còn tưởng là tiểu tử ngốc nào của trẫm không biết tâm ý Ca nhi, cho nên Ca nhi mới đặc biệt chọn xướng thủ khúc này. Như thế xem ra, là trẫm nghĩ nhiều rồi." Chiêu đế hời hợt quét mắt về phía các Hoàng Tử ngồi ở một bên, nhấp rượu, bất động thanh sắc nói.

Lãnh Lam Ca bị một câu của Chiêu đế nói toạc ra tâm sự, liền có chút tâm hoảng ý loạn, cũng không biết nên nói cái gì, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Hoàng Thượng, luống cuống cúi người với Chiêu đế, rồi lui xuống.

Mà thần sắc bối rối của Lãnh Lam Ca lại bị Sở Vương Mộ Dung Huy thu hết vào đáy mắt, hắn uống một hơi cạn sạch mỹ tửu trong chén, sau đó bất động thanh sắc rời tiệc, đi về phía Lãnh Lam Ca vừa rồi rời đi.

Trên hành lang, tốt xấu cũng đuổi kịp bóng lưng Lãnh Lam Ca, nhìn qua bóng dáng yểu điệu thanh lãnh của nàng, lại gặp bốn bề vắng lặng, Mộ Dung Huy nhịn không được kêu: "Lam Ca cô nương."

Lãnh Lam Ca xoay người, không hiểu vì sao Sở Vương muốn đuổi theo, liền khom người một chút với hắn, lễ phép mà hỏi: "Không biết Sở Vương điện hạ tìm tiểu nữ tử có chuyện gì quan trọng?"

"Lam Ca...Khúc [Việt nhân ca] mà hôm nay nàng hát kia, bản Vương rất thích." Mộ Dung Huy cũng không biết vì sao, mình lại bắt đầu khẩn trương lên.

Lãnh Lam Ca nghe Sở Vương gọi thẳng khuê danh mình liền có chút khó chịu, nhưng vẫn cười hàn huyên nói: "Lam Ca có thể được điện hạ thưởng thức, quả thực vô cùng cảm kích."

Nụ cười này, để Mộ Dung Huy trong lòng rung động, liền kìm không được đưa tay bắt lấy ngọc thủ của Lãnh Lam Ca, nói: "Bản Vương tự nhiên hiểu được tâm ý của Ca nhi nàng..."

Lãnh Lam Ca cảm thấy kinh hãi, vội vàng dùng lực rút tay ra, nhíu mày hỏi hắn: "Ta... tâm ý gì của ta, có phải điện hạ hiểu lầm cái gì không?"

Mộ Dung Huy lại tới gần Lãnh Lam Ca một bước, nói: "Khúc [Việt nhân ca] này, kể chính là cố sự của nữ hài chèo thuyền yêu Sở quốc Vương tử, mà bây giờ ở Đại Yên, cũng chỉ có một Sở vương là ta...Ca nhi...Kỳ thật bản Vương đối với nàng cũng..."

Lãnh Lam Ca không ngờ Mộ Dung Huy lại nghĩ đến cố sự của khúc [Việt nhân ca] này, tưởng mình xướng thủ khúc này vì hắn, xem ra hiểu lầm rất sâu. Nàng vội vàng cắt đứt lời Mộ Dung Huy: "Sở vương điện hạ, ngài đúng là hiểu lầm... Thủ khúc này...Dân nữ thật sự không có ý gì khác..."

"Lãnh cô nương." Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo ẩn ẩn phiếm nộ khí truyền đến.

Chỉ thấy trong con ngươi màu hổ phách của Mộ Dung Nhan giống như thoáng loé lên một tia hàn quang, nhìn chằm chằm Nhị hoàng huynh cùng Lãnh Lam Ca dựa rất gần, chậm rãi đi đến trước mặt hai người bọn họ, âm thanh lạnh lùng nói: "Lãnh cô nương, phu tử để bản Vương gọi ngươi đi qua, có lời muốn bàn luận."

"A?" Lãnh Lam Ca vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, tay liền bị Mộ Dung Nhan một mực nắm chặt, kéo đi.

Mộ Dung Huy vốn định xuất thủ ngăn cản, nhưng đột nhiên phát giác Lãnh Lam Ca cũng không rút ngọc thủ của nàng bị Mộ Dung Nhan nắm trong tay, vậy mà mới rồi nàng lại vội vã cấp bách rút tay ra khỏi tay mình như vậy...

Mộ Dung Huy nhìn bóng lưng hai người rời đi, tay vừa mới vươn ra liền giống như bị rút sạch khí lực, chán nản thu hồi...

- ---

Lãnh Lam Ca nghiêng nghiêng thân thể, một đường bị Mộ Dung Nhan kéo đi, đôi bàn tay thon dài tay nắm lấy mình có chút đau nhức, trong lúc nhất thời, cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên nổi giận.

Đi thẳng đến đằng sau một ngọn giả sơn không người, Mộ Dung Nhan mới dừng lại, xoay người buông tay ra, cau mày nhìn Lãnh Lam Ca hỏi: "Lãnh cô nương cùng Nhị hoàng huynh rất quen thuộc sao?"

Lãnh Lam Ca cảm thấy Mộ Dung Nhan hôm nay có chút không hiểu thấu, rõ ràng tối nay mình còn vì hắn, đặc biệt chuẩn bị [Việt nhân ca], hắn không hiểu phong tình thì thôi vậy, vì sao còn muốn hung dữ đối với mình như thế. Lại nghĩ tới bộ dáng hắn bình thường đối với mình hờ hững lãnh đạm, lập tức cũng nuốt không trôi khẩu khí này, ngửa đầu chống lại ánh mắt Mộ Dung Nhan, hỏi ngược lại: "Tiểu nữ tử cũng không biết, bây giờ tiểu nữ tử quen biết người nào, cũng cần báo cho Thất điện hạ biết sao?"

Mộ Dung Nhan nghe, trong lòng nao nao, đúng vậy a, mình cũng không phải là gì của nàng... Nàng muốn giao hảo cùng ai, mình lại nào có tư cách gì để chất vấn...Thế nhưng thật vất vả mới nhìn thẳng vào lòng của mình, quyết ý đem toàn bộ tâm ý của mình nói cho nàng, nhưng hôm nay...Vạn lời ngàn tiếng muốn nói lại kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không ra miệng.

Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Nhan cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng, Lãnh Lam Ca khẽ thở dài, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe được oán trách: "Aiz, thật đúng là một tên ngốc."

Bởi vì bốn phía quá yên tĩnh, một tiếng này vẫn bị Mộ Dung Nhan nghe được, nàng không thể tin ngước mắt nhìn về phía Lãnh Lam Ca: "Ngươi...Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Lãnh Lam Ca cũng không biết dũng khí từ đâu tới, dù cảm thấy trên mặt nóng lên như lửa đốt, nhưng vẫn là nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, từng chữ từng câu lặp lại: "Ta nói, ngươi, thật, là, một, tên, ngốc!"

Nói xong, Lãnh Lam Ca quay người liền muốn rời đi.

Ta làm sao lại hết lần này tới lần khác thích một tên ngốc tử như ngươi chứ...

Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy những lời Lãnh Lam Ca nói, giống như giận không phải giận, lại trêu chọc tâm thần mình rung động ngứa ngáy. Nhìn thấy Lãnh Lam Ca quay người muốn đi, nàng vội vàng bắt giữ lấy bàn tay trắng nõn thon gầy của nàng ấy, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, vội vã bật thốt: "Ca nhi, chớ đi."

Lãnh Lam Ca lập tức khẽ giật mình, Ca nhi? Tên ngốc tử kia đang gọi mình là 'Ca nhi' sao?

Mỹ mục của Lãnh Lam Ca lóe lên quang mang hi vọng, quay người nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Nhan, hi vọng hắn nói tiếp.

Bàn tay Mộ Dung Nhan nắm chặt tay Lãnh Lam Ca có chút không thể ức chế run rẩy, hơi hé miệng, mấp máy liên hồi, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi.

Thực sự không biết, nên bắt đầu nói từ đâu...

Thật lâu, Mộ Dung Nhan phát ra một tiếng thở dài cực kỳ bé nhỏ, dùng sức một cái, liền đem Lãnh Lam Ca trước mặt kéo vào trong lồng ngực của mình, ôm chặt lấy thân thể nhỏ yếu kia của nàng, cơ hồ dốc hết toàn bộ khí lực, hận không thể đưa nàng nhu tiến vào trong xương cốt mình, sợ nàng lại muốn rời đi.

Ta thích nàng, thế nhưng ta lại sợ đi đối mặt với phần nhân tình này của nàng.

Ta thích nàng, thế nhưng ta lại sợ mình không xứng với lòng tràn đầy mong đợi của nàng.

Ta thích nàng, thế nhưng ta lại sợ nàng ngày sau sau khi biết chân tướng sẽ hận ta.

Ta là thật sự sợ hãi, sợ hãi mình chỉ cần động tâm, liền sẽ vạn kiếp bất phục.

Nàng nói, phân tình ý này, ta đến cùng nên nói ra lời thế nào đây?

Một khắc ấy, Lãnh Lam Ca tựa hồ minh bạch cái gì, nàng chỉ cảm thấy cái ôm này của Mộ Dung Nhan, thực sự trên lưng gánh quá nhiều đồ vật, đúng là nặng nề như thế, nặng nề đến mức tựa hồ đem hết thảy tất cả đều phó thác tại cái ôm này.

Nàng không nói gì, cũng không có giãy dụa, chỉ là chăm chú rúc vào trong ngực Mộ Dung Nhan, say mê trong hương hoa lê đầy cõi lòng, hai tay chưa phát giác chậm rãi nâng lên, chuyển qua trên lưng của người kia, níu lại áo choàng của hắn, tựa như giữ lấy trái tim của mình, nắm chặt, lại nắm chặt...

Mộ Dung Nhan, trên người ngươi đến tột cùng có bí mật gì, lại sẽ để cho ngươi sợ hãi thích một người như thế?

Ánh trăng từng tia từng tia vẩy lên thân hai người đang gắt gao ôm nhau, tựa như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa bao quanh bọn họ, xa xa nhìn lại, phảng phất một đôi thần tiên quyến lữ trên trời, liền chỉ gió nhẹ phớt qua đầu vai hai người đều tựa hồ chậm lại bước chân, sợ quấy nhiễu hình ảnh mỹ lệ trước mắt.

Hồi lâu, chỉ khi hai người cảm thấy sắp hít thở không thông, mới chậm rãi tách ra cái ôm trí mạng này, Lãnh Lam Ca thở hổn hển, hai tay gắt gao níu lại ngực áo bào của Mộ Dung Nhan, cả khuôn mặt giống như men say nhè nhẹ, lộ ra vẻ mê ly phá lệ mê người.

Mộ Dung Nhan thấy Lãnh Lam Ca thở gấp như thế, liền có chút áy náy, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, ta mới rồi dùng quá sức."

Lãnh Lam Ca đem trán khẽ tựa lên vai Mộ Dung Nhan, dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh xuống bờ vai của hắn, sẵng giọng: "Ngốc tử."

Dựa khẽ một hồi, Lãnh Lam Ca đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Điện hạ vừa rồi kéo ta tới nơi này, không phải nói là phu tử tìm ta có việc cần sao, làm sao không gặp bóng người phu tử đâu?"

"Khụ khụ." Mộ Dung Nhan đỏ mặt ho nhẹ hai tiếng, gãi đầu, ánh mắt trôi về phương xa, ngượng ngùng nói: "Kia là do bản Vương dưới tình thế cấp bách, thuận miệng nói bừa...Không nói như vậy, bản Vương lúc ấy có thể nào thuận lợi mang nàng đi đây..."

"Phải rồi, Đại Yên Thất điện hạ của chúng ta túc trí đa mưu nhất!" Lãnh Lam Ca nhìn qua Mộ Dung Nhan khanh khách cười khẽ, hai mắt cong lên giống như trăng sáng chói mắt.

"Lại nói...Chúng ta có phải rời tiệc quá lâu không?" Lãnh Lam Ca lại có chút lo lắng hỏi.

"Chỉ sợ yến hội đã kết thúc...Không bằng ta trực tiếp đưa nàng hồi phủ đi, đến lúc đó nếu như Lãnh đại nhân hỏi tới, nàng có thể nói là bởi vì thân thể khó chịu nên mới trở về phủ trước." Mộ Dung Nhan có chút ngẫm nghĩ, nói.

"Tốt, tiểu nữ tử nghe Thất điện hạ an bài." Khóe miệng Lãnh Lam Ca cong lên một mạt ý cười tinh nghịch, mềm mại nói.

Trong xe ngựa, hai người không giống lần trước xấu hổ lạnh nhạt như vậy, Lãnh Lam Ca cùng Mộ Dung Nhan sóng vai ngồi, trong lòng hai người đều cảm giác giống như đang nằm mơ, cảm thấy hạnh phúc tối nay đến tựa hồ quá không rõ ràng, trong lúc nhất thời, hai người đều không mở miệng nói chuyện, sợ vừa mở miệng, liền sẽ phát hiện đây hết thảy bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Thật lâu, Lãnh Lam Ca yên lặng nhìn về phía Mộ Dung Nhan đang ngồi nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng đem đầu dựa lên vai của nàng, chỉ cảm thấy thân thể người kia khẽ run lên. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lại kéo gần khoảng cách với người kia, mang theo ngượng ngùng, mềm mềm nói: "Như thế này tốt hơn."

Mộ Dung Nhan hơi cúi đầu nhìn Lãnh Lam Ca tựa trên người mình, chóp mũi đều là u hương từ ba ngàn thanh ti của nàng, thế nhưng lại mê hoặc khiến mình không thể động đậy.

Hồi lâu, Lãnh Lam Ca tựa hồ bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ ngọt ngào thanh lệ của nàng, chậm rãi giơ tay lên, nhiều lần do dự mới chầm chậm xoa lên một đầu tóc đen yêu dã mềm mại, xúc cảm mịn màng như mỹ ngọc quả thực làm cho người ta ý hàm hồn uý, tâm diêu thần trì.

Thẳng đến xe ngựa dừng lại, ngoài xe lại truyền tới tiếng xa phu: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."

Mộ Dung Nhan mới hồi phục tinh thần, liền cúi đầu xuống, ôn nhu hô Lãnh Lam Ca: "Ca nhi, Ca nhi, tỉnh..."

Lãnh Lam Ca dụi mắt chậm rãi tỉnh lại, thần sắc lười biếng, đối diện với ánh mắt sủng nịnh của Mộ Dung Nhan, gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên, lắp ba lắp bắp hỏi: "Sao...làm sao vậy, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"

"Lãnh đại tiểu thư, đến quý phủ rồi." Mộ Dung Nhan dở khóc dở cười trả lời.

"Nhanh như vậy..."Lãnh Lam Ca nghe xong, chợt cảm thấy trong lòng có chút thất lạc.

"Ca nhi ngốc, rất nhanh ngày mai chúng ta lại có thể gặp nhau." Mộ Dung Nhan tựa hồ đoán được tâm tư Lãnh Lam Ca: "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Ân, tốt." Nghe được Mộ Dung Nha quan tâm mình, Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mộ Dung Nhan đưa Lãnh Lam Ca đến trước đại môn Lãnh phủ, cưng chiều vỗ nhẹ lên đầu của nàng, lại dặn dò nàng nên sớm đi nghỉ ngơi, rồi quay người rời đi.

Nhưng Mộ Dung Nhan còn chưa đi mấy bước, vừa định đạp lên xe ngựa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ mang theo rung động của Lãnh Lam Ca: "Ngốc tử!"

Mộ Dung Nhan lập tức khẽ giật mình, liền xoay người lại, bắt gặp trong đôi mắt đẹp của Lãnh Lam Ca hiện ra nước mắt. Nàng cắn chặt môi dưới, liền từ trên bậc thang trước cửa phủ thả người nhảy xuống, nhào về phía mình, Mộ Dung Nhan bước lên phía trước một bước, đem nàng vững vàng ôm vào trong ngực.

Lãnh Lam Ca ôm thật chặt cổ Mộ Dung Nhan, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nước mắt trong mắt giống như tinh quang óng ánh, mỹ lệ để cho tâm thần người ta run rẩy, thanh âm ẩm ướt mà mềm mại: "Ngốc tử, tối nay có thể nào chỉ là ta đang nằm mơ không? Có thể hay không đợi ngày mai lúc ta tỉnh lại, ngươi sẽ biến trở về là Thất điện hạ lãnh đạm lương bạc kia?"

Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy chóp mũi chua sót, nhiệt lệ trong nháy mắt liền tuôn trào lên hốc mắt, nàng chăm chú ôm thân thể yếu đuối của Lãnh Lam Ca, kiên định nói: "Sẽ không! Từ nay về sau, lấy tâm ta đổi tâm khanh, thương thiên bất diệt, tình này không thay đổi!"

Quang cảnh triền miên ôn tồn lần này, điều mà Mộ Dung Nhan từ khi xuất thế đến nay chưa hề trải qua, nàng thầm nghĩ, nàng ấy đối với ta lại tình thâm đến thế, từ nay về sau, cho dù là muốn vì nàng ấy dốc hết tất cả, cũng không tiếc!

***

Màn đêm buông xuống, Mộ Dung Nhan nằm trên giường, trằn trọc, khó mà ngủ.

Yên lặng xoè bàn tay, phía trên tựa hồ còn lưu lại u hương nhàn nhạt trên tóc Lãnh Lam Ca.

Trong lúc nhất thời, thật sự cảm thấy đây hết thảy như mộng như ảo, như si như tuý.

Một đêm không ngủ.

***

Hôm sau, Mộ Dung Nhan vừa nhìn thấy bầu trời ẩn ẩn có chút trắng sáng, liền khởi hành tiến về Thái Học phủ, nàng không kịp chờ đợi nghĩ sớm một chút nhìn thấy Lãnh Lam Ca.

Mộ Dung Nhan đẩy ra đại môn chính điện nặng nề của phủ Thái Học, ngẩng đầu một cái, không ngờ lại nhìn thấy Lãnh Lam Ca đang tựa vào chỗ ngồi của mình, mỹ mâu đóng chặt, chu thần khẽ nhếch, tựa hồ ngủ thiếp đi.

Ca nhi ngốc này, tại sao lại ngủ ở chỗ đó?

Mộ Dung Nhan vội vàng cởi ngoại bào của mình, chậm rãi choàng lên trên người Lãnh Lam Ca, mà cử động rất nhỏ ấy lại để Lãnh Lam Ca đang trong nửa mê nửa tỉnh cũng tỉnh lại, nàng giương lên song mâu nhập nhèm ngái ngủ, vừa quay đầu lại nhìn thấy trước mặt chính là Mộ Dung Nhan, lập tức vui vẻ ôm cổ của nàng, ôn nhu nói: "Ngốc tử, ngươi tới rồi!"

Mộ Dung Nhan yêu thương khẽ vuốt tóc Lãnh Lam Ca, nhướng mày cười nói: "Ca nhi ngốc, hôm nay làm sao đến sớm như vậy, còn ngồi ngủ trên ghế bản Vương, cũng không sợ cảm lạnh sao?"

"Bởi vì ta rất nhớ ngươi, muốn sớm được nhìn thấy ngươi." Lãnh Lam Ca ngượng ngùng cúi đầu xuống, yếu ớt như muỗi kêu thẳng thắn nói.

Kỳ thật trời còn chưa sáng Lãnh Lam Ca đã đến, đương nhiên trong điện không có ai, liền cảm giác hơi có chút thất lạc, an vị trên ghế ngồi của tên ngốc tử kia, muốn cảm thụ nhiệt độ người ấy lưu lại. Lại tiện tay lật mở sách thánh hiền mà bình thường hắn thường xuyên lật giở, kết quả lật đi lật lại liền cảm thấy có chút mệt, bất giác ngủ thiếp đi trên ghế ngồi thoang thoảng mùi hương bút mực cùng hương hoa lê nhàn nhạt.

Mộ Dung Nhan nghe xong, trong lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua, thầm nghĩ, mười sáu năm qua, ngoại trừ mẫu phi, nàng ấy thật sự đối xử với ta tốt nhất... Liền lại vô hạn nhu tình ôm nàng vào trong ngực, thật lâu không nói gì.

Lãnh Lam Ca dù không nghe thấy Mộ Dung Nhan đáp lại, nhưng lại cảm thấy hắn ôm chặt lấy mình, tựa như sợ mình rời đi. Nàng liền nhẹ nhàng dựa sát lên vai hắn, đưa tay bắt lấy lưng y phục của người kia, yêu thương thấp giọng mắng một tiếng: "Thật là một tên ngốc tử."

Hai người không biết ôm nhau bao lâu, chợt nghe ngoài điện truyền đến âm thanh trêu chọc như tiếng suối.

"Nha, thật đúng là phi lễ chớ nhìn mà!"

Chỉ thấy Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình đang tựa bên cạnh cánh cửa, khóe miệng ôm lấy nụ cười ranh mãnh, hai tay che mắt, lại thỉnh thoảng theo khe hở vụng trộm nhìn ra.

Hai người lập tức thất kinh tách ra, gương mặt xinh đẹp của Lãnh Lam Ca trong nháy mắt đỏ bừng như mặt trời ban trưa, mặt Mộ Dung Nhan cũng đỏ lên, quẫn bách nói với Mộ Dung Tình: "Hoàng muội, sớm, sớm a..."

"A, Nhan ca ca thế mà còn biết giờ này đã là ban ngày ban mặt sao, ta còn tưởng Nhan ca ca cảm thấy hiện tại vẫn là đêm dài nhân tĩnh chứ." Mộ Dung Tình hai tay vòng ở trước ngực, như một tiểu đại nhân đồng dạng nhíu mày, trong lời nói đầy ý giảo hoạt.

"Hoàng muội...thật là biết...nói đùa..." Mộ Dung Nhan đổ mồ hôi.

Mộ Dung Tình tiến lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, ngẩng đầu, vênh váo tự đắc nói: "Ta mặc kệ, nếu ngươi đồng ý mang ta xuất cung du ngoạn, ta coi như cái gì cũng không thấy, bằng không, ta liền đi nói cho phụ hoàng, nói cho phu tử!"

"Như vậy sao được, nếu như bị phụ hoàng cùng Hoàng Quý Phi nương nương biết ta tự mình mang ngươi xuất cung, nhất định muốn mệnh của ta không chừng. "Mộ Dung Nhan tức khắc cự tuyệt. Trong hoàng cung Đại Yên, nữ quyến không thể tùy ý xuất cung, huống chi mình cũng không có gì lý do gì để có thể giúp hoàng muội đi cầu phụ hoàng, để nàng theo mình xuất cung, huống chi mình căn bản cũng không muốn nói chuyện với nam nhân kia.

"Vậy được rồi, nếu hoàng huynh đã tuyệt tình như thế, vậy cũng đừng trách Tình nhi vô nghĩa." Mộ Dung Tình nói xong, quay người muốn đi.

Mộ Dung Nhan vội vàng kéo lại ống tay áo của nàng, dở khóc dở cười nói: "Tốt, tốt, tiểu cô nãi nãi của ta, ta đáp ứng ngươi không được sao!" Thầm nghĩ, cũng không biết nha đầu này học người nào mấy lời loạn thất bát tao đó...

Mộ Dung Tình nghe Mộ Dung Nhan chịu nhường, lập tức xoay người, mỉm cười ngọt ngào nói: "Đa tạ Nhan ca ca!" Tiếp đó, nhãn châu đen huyền đảo một vòng, lại tiếp: "Hơn nữa, hoàng huynh đến lúc đó cũng có thể mang lên Thất tẩu theo cùng, bản cung không ngại." Nói xong, đầy ranh mãnh nhìn về phía Lãnh Lam Ca đứng một bên.

Lãnh Lam Ca vừa nghe Mộ Dung Tình lại gọi mình là "Thất tẩu", gương mặt xinh đẹp càng đỏ như lửa đốt, hận không thể ngay tại chỗ chui xuống đất.

- ------------------------------------------------------------

Thế là, hai ngày sau, đợi phu tử giảng xong khóa.

Buổi trưa, cổng Tử Cấm thành, một tiểu thái giám vóc người nhỏ gầy, diện mục thanh tú, theo sát sau lưng Thất điện hạ cùng thiên kim của Thừa tướng, cuối cùng thuận lợi xuất cung.

Đi thẳng một đoạn đường thật xa, tiểu thái giám kia mới hoạt bát ngẩng cái đầu một mực cúi thấp lên, con mắt đen láy nhìn chung quanh, không phải Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình thì là ai đây.

"A ha ha, bản cung ra ngoài rồi!" Mộ Dung Tình vui vẻ kêu lên.

Mộ Dung Nhan vội vàng dùng tay che miệng nàng lại, thấp giọng nói: "Muội muội ngốc, ngươi sợ người khác không biết ngươi là kim chi ngọc diệp sao? Từ giờ trở đi, không cho phép lại gọi mình là 'bản cung'."

Mộ Dung Tình nghe, lập tức ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Mộ Dung Nhan lúc này mới thu tay về, nói với nàng cùng Lãnh Lam Ca: "Đi thôi, mang các ngươi lãnh hội phong cảnh của Yên kinh."

Mộ Dung Tình vui vẻ khoác lên khuỷu tay Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tình tử, đừng quên ngươi bây giờ thế nhưng là một công công, ban ngày ban mặt kéo bản công tử, cái này còn ra thể thống gì." Lời này, Lãnh Lam Ca ở một bên nghe xong cũng không nhịn được 'xì' nột tiếng, cười khẽ.

Mộ Dung Tình lúc này mới nhớ mình bây giờ một thân trang phục hoạn quan, liền buồn rầu hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới tốt, bộ y phục này xấu chết mất!"

"Ha ha, xem ra trước khi có thể lãnh hội phong cảnh Yên kinh, trước tiên cần phải đi một nơi." Mộ Dung Nhan vừa cười vừa nói, liền dẫn hai nàng đi vào một nhà cửa hàng thợ may khá lớn.

Không bao lâu, Mộ Dung Tình liền đổi một thân váy lụa màu vàng nhạt bóp eo, mỉm cười đứng đó.

"Không sai không sai, dạng này mới không ném mất mặt mũi của bản công tử." Mộ Dung Nhan nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, nhướng mày cười trêu nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Mộ Dung Tình hơi quay đầu đi, ngầm "xì" một tiếng, nhưng vẫn cao hứng bừng bừng bám lấy cánh tay hoàng huynh, không kịp chờ đợi đi ra đường.

Vừa đi trên con đường cái náo nhiệt, nhìn thấy đầu người nhốn nháo đầy đường, Mộ Dung Tình lập tức liền hân hoan, hiếu kì với tất cả mọi thứ, một hồi quấn lấy Mộ Dung Nhan mua cho nàng mứt quả, một hồi lại ngồi xổm trên mặt đất, trái xem phải xem một đống đồ cổ thượng vàng hạ cám, một hồi lại nhìn gánh xiếc mãi nghệ đầu đường tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lãnh Lam Ca cũng hết sức hiếu kì đối với dạng âm thanh huyên náo phố lớn ngõ nhỏ này, nghĩ mình là thừa tướng chi nữ, bình thường cũng cực ít đi ra ngoài, coi như ngẫu nhiên ra, nhưng cũng chưa từng tỉ mỉ đi dạo chơi qua như thế.

Nàng ngừng chân trước một cửa hàng không quá thu hút, cầm lên một cây trâm hoa mai độc đáo, chỉ cảm thấy cái này cây trâm này dù nhìn qua có hai ba phần cổ xưa, nhưng chế tác rất tinh xảo. Đỉnh trâm dùng ngân khảm thành một đóa hoa mai linh lung độc đáo, năm mảnh cánh hoa phân biệt được khảm bạch ngọc, nhụy hoa ở giữa gắn một viên phỉ thúy giang châu, mà đuôi trâm vàng rủ xuống còn xuyên lục ngọc châu, hồng mã não, xem như có tâm tư lấy đủ hết hồng trang lục ngạc.

"Thích không?" Một thanh âm ôn nhu như nước vang lên bên tai mình.

Lãnh Lam Ca ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hơi cười nhàn nhạt của Mộ Dung Nhan, nhẹ nhàng nói: "Ân, cây trâm này thật sự rất đẹp."

"Vị tiểu thư này có ánh mắt rất được!" Lúc này, từ bên trong cửa hàng có một nữ nhân chừng trên dưới bốn mươi, phong vận vẫn còn đi ra, ý cười đầy mặt nói: "Cũng chớ xem thường cây trâm này, đóa hoa mai trâm ấy thế nhưng có một đoạn cố sự đấy."

"A?" Lãnh Lam Ca không khỏi có chút hiếu kỳ.

"Cây trâm nguyên bản có ý tứ hàm xúc tượng trưng cho 'chính thất'. Mà đóa hoa mai trâm này nguyên là vật đính ước thuộc về một vị Vương gia nào đó của tiền triều đưa cho chính thê của hắn. Vương gia kia rất yêu Vương phi, cả đời chỉ cưới một người Vương phi, dù sau khi Vương phi qua đời, cũng không tiếp tục tục huyền, một mình trông coi cây trâm mà Vương phi để lại này, về sau chiến loạn, vị Vương gia đó cũng bị trọng thương trong trận chiến, trước khi chết để cho người ta đem đóa hoa mai trâm này cùng hắn hợp táng, nhưng người kia lại cầm cây trâm đi đổi tiền thưởng. Về sau chìm chìm nổi nổi, cơ duyên xảo hợp mới rơi xuống cửa hàng nhỏ này."

Nghe nữ tử êm tai kể xong lai lịch của cây trâm, Lãnh Lam Ca không khỏi thầm nghĩ, 'Nguyên lai cây trâm này lại ẩn tàng một đoạn cố sự khiến người ta muốn rơi lệ như thế. Cũng không biết hắn có thể cũng giống vị Vương gia tiền triều kia đồng dạng khăng khăng một mực với ta như vậy không.'

Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe Mộ Dung Nhan sau lưng bối rối kêu lên: "Không xong, Tình nhi nha đầu này chạy đi đâu rồi?"

Lãnh Lam Ca cùng Mộ Dung Nhan lúc này mới phát hiện, nguyên lai, Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình đã sớm không thấy tăm hơi.

Hết chương 9

- --------------------------

Chú thích

(1) Bài thơ: Việt Nhân ca 

Dịch nghĩa

Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái. 

Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ.

(nguồn: thivien.net)

- ------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

20170427 Cảm nghĩ khi tu Văn: Trời ạ...Ngay cả chính ta cũng sắp quên...Nguyên lai ngay từ đầu Ca nhi thiếu nữ như thế a! Aish, Nhan - Ca ngay từ đầu quá trình kết giao vẫn rất ngây ngô mỹ hảo. Khi đó Ca nhi mơ hồ hiểu Nhan, Nhan không phải thật sự lương bạc, nàng chỉ là quá khuyết thiếu tình yêu, lại sợ bị thương tổn, cho nên đành phải một mực ngụy trang. Aish, thở dài một tiếng a.

- ------------------------------

Bách Linh: Càng đọc càng thấy Lãnh Lam Ca giống giống Nhã Hề sao ấy, còn Mộ Dung Nhan cũng giống Tử Thanh =.=