Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 9: 9: Tình Chớm Nở




Tháng bảy, giữa hè.

Hai ngày qua, là Thưởng Hà tiết* mỗi năm một lần ở Yên kinh.

(*lễ hội ngắm hoa sen)

Hồ lớn nhất Yên kinh, Đông Minh hồ.

Hà hiệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai.

(Lá sen và la quần cùng một màu, phù dung nở rộ hai bên)

Trên mặt hồ Đông Minh rộng lớn, du thuyền như thoi đưa, vô số văn nhân mặc khách đứng trên đầu thuyền, nâng cốc trò chuyện vui vẻ, ngâm thơ đối chữ, rất náo nhiệt. Thi thoảng cũng có vài thiên kim tiểu thư cưỡi thuyền hoa đi ngang qua đó, mà từ trên thuyền lại truyền ra tiếng vui cười thanh thuý cũng thu hút nhóm tài tử phong lưu phải ghé mắt nhìn.

Trên một con thuyền cũng không quá thu hút, có một vị lão giả râu bạc trắng lấy lá sen làm chén, đựng rượu ngon, nhìn cảnh đẹp, uống từng ngụm từng ngụm, không bao lâu lại nặng nề say ngủ.

Mà ở đầu thuyền, một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng mười một mười hai tuổi, đang cúi người, như có như không đùa nghịch bọt nước trong suốt.

Một vị thiếu niên áo trắng khẽ tựa lên thân thuyền, duỗi một tay ra ngoài, xuyên xuống làn nước hồ, nhắm mắt cảm thụ dòng nước chảy, sắc mặt lạnh nhạt, khoé miệng ôm một mạt ý cười lười biếng, không kiêu ngạo khoe khoang, lại khiến người ta nhìn qua khó quên.

Thiếu nữ trẻ tuổi ngồi đối diện bạch sam thiếu niên mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của thiếu niên này, vô luận thế nào cũng không thể dời được ánh mắt mình, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có trăm ngàn cánh hoa, cánh nào cánh nấy bừng nở rộ.

Thật lâu sau, thiếu niên áo trắng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ kia, liền mở con ngươi màu hổ phách, quay đầu, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đó.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thiếu nữ chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, liền vội vàng ngượng ngùng cúi đầu, né tránh ánh mắt thiếu niên kia, chỉ sợ tâm tư mình bị đôi mắt đạm nhạt như nước hồ kia nhìn thấu một phân một hào nào đó.

"Lãnh cô nương, mặt của ngươi sao lại hồng như vậy, không phải cảm nắng đó chứ?" Đáng tiếc thiếu niên căn bản không hiểu phong tình, ngược lại nghi hoặc hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là hôm nay quá oi bức. Ta đi ra đầu thuyền hóng gió một lát là được rồi." Lãnh Lam Ca đứng dậy, dở khóc dở cười nhẹ giọng trả lời, trong lòng lại thầm trách cứ, thật sự là đồ ngốc.

Bởi vì khoang thuyền thấp hẹp, Lãnh Lam Ca chỉ có thể khom người, nhưng vừa đi được hai bước tới đầu thuyền, lúc này một chiếc thuyền khác cơ hồ đi sát qua, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, thân thuyền nhất thời lắc lư, Lãnh Lam Ca lảo đảo không vững, thân thể nghiêng về phía sau muốn ngã. Nàng thầm nghĩ không ổn, lại không khống chế được thân thể, chỉ có thể đơn giản nhắm mắt lại.

Nhưng mà, nhưng không nghênh đón nỗi xấu hổ ngã sấp xuống như trong dự kiến, tương phản lại cảm thấy một trận gió cuốn đến phía sau mình, sau đó cơ thể mình được một vòng tay ấm áp vững vàng mang theo hương hoa lê nhàn nhạt ôm lấy.

Lãnh Lam Ca ngạc nhiên trợn tròn mắt, bỗng nhiên quay đầu, lại không ngờ vừa vặn đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Mộ Dung Nhan, nhất thời tim như ngừng đập, mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng bất giác trở nên dồn dập.

Nhuyễn ngọc trong ngực, chống lại mĩ mâu mang theo nét xấu hổ của Lãnh Lam ca, nhìn môi anh đào của nàng khẽ nhếch, thậm chí có thể ngửi được u hương nhàn nhạt thổ khí như lan của nàng, không biết vì sao, Mộ Dung Nhan chợt thấy đáy lòng đột nhiên rung lên, nội tâm nguyên bản không có chút rung động nào bắt đầu nổi lên từng đợt sóng gợn, một vòng một vòng lan tràn ra, không say không nghỉ.

Mộ Dung Nhan mi tâm nhíu chặt, thật vất vả mới cưỡng chế được cỗ xao động không hiểu đến từ đâu trong lòng này, trên tay hơi thi lực, liền kéo Lãnh Lam Ca trở lại đứng vững trọng tâm, cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Ngươi không sao chứ? Cần phải để ý dưới chân." Thanh âm có chút tận lực vân đạm phong khinh, để khí tức mập mờ nguyên bản tràn ngập trong khoang thuyền nhất thời bị quét sạch tiêu tán hết.

Thế nhưng là Mộ Dung Nhan lại không phát hiện, đây là lần thứ nhất mình dùng 'ngươi' để xưng hô với Lãnh Lam Ca, mà không phải dùng 'Lãnh cô nương' tương đối lạnh nhạt trước kia.

"Lam ca không sao...Đa tạ điện hạ cứu giúp..." Lãnh Lam Ca cúi đầu khẽ cắn môi dưới, nửa như oán như giận trả lời.

Mới vừa rồi rõ ràng nháy mắt, mình thấy được trong con ngươi màu hổ phách của hắn loé lên quang mang chưa từng thấy qua... Thế nhưng trong nháy mắt, hắn liền lại biến trở về vị Hoàng tử đạm nhạt thường ngày.

Lãnh Lam Ca vén lên màn che, đi ra khỏi khoang thuyền, hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn lại lồng ngực phập phồng của mình.

Trưởng công chúa Mộ Dung Tình nhìn thấy Lãnh Lam Ca ra, liền chớp chớp đôi mắt đen láy, cao hứng bừng bừng kêu lên với nàng: "Lam ca tỷ tỷ, mau tới đây cùng nghịch nước!"

Lãnh Lam Ca chống lại đôi mắt to trong veo như nước của Mộ Dung Tình, liền cũng cười sáng lạn đi đến đầu thuyền, ngồi xổm người xuống, học dáng vẻ Mộ Dung Tình, đem bàn tay tiến nhập vào hồ nước, cảm thụ được từng tia ý lạnh mà dòng nước mang đến.

Không ngờ, Mộ Dung Tình bên cạnh lại đột nhiên vốc một chút nước, xuất kỳ bất ý hắt lên mặt Lãnh Lam Ca.

"Ha ha ha ha, Lam Ca tỷ tỷ quá nhã nhặn! Như thế này mới vui chứ!"

Lãnh Lam Ca bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức trên mặt, trên sợi tóc đều dính đầy giọt nước, nàng một bên vội vàng dùng ống tay áo nhẹ lau lấy, một bên nửa kinh nửa buồn bực nhìn qua tên 'đầu sỏ tội lỗi' đang ngửa mặt lên trời cười to.

Tâm niệm vừa động, một tay lặng lẽ xuyên vào trong hồ, trên mặt lại nhíu mày nhướn mi cả giận nói: "Điện hạ, sao lại nghịch ngợm như thế."

Mộ Dung Tình ngưng cười, nghiêng đầu, hỏi: "Lam Ca tỷ tỷ...chẳng lẽ tức giận sao?"

Lãnh Lam Ca cười mà không nói, tiếp theo một cái chớp mắt, cấp tốc rút bàn tay đang ngâm dưới nước ra, mang theo một tay đầy nước vẩy về phía mặt Mộ Dung Tình.

Mộ Dung Tình không ngờ Lãnh Lam Ca sẽ đột nhiên phản kích mình, lập tức không tránh thoát, bị hắt đầy người.

Nhưng Mộ Dung Tình lại không chút nào tức giận, ngược lại càng thêm thoải mái cười nói: "Ha ha ha ha, thế này mới có ý tứ!"

Liền lại ngồi xuống, vốc lên một vốc nước lại vẩy về phía Lãnh Lam Ca. Mà Lãnh Lam Ca cũng không chút nào yếu thế, cũng vội vàng cúi đầu dùng ngọc thủ đi hứng nước.

Hai người cứ như vậy ngươi đến ta đi té nước về phía nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười duyên vui vẻ.

Mộ Dung Nhan vẫn ở trong khoang thuyền nhắm mắt dưỡng thần, tiếp theo liền nghe được đầu thuyền truyền đến âm thanh vui cười huyên náo, cảm thụ được thân thuyền truyền đến một hồi trái một hồi phải rất nhỏ lay động, tâm tư khẽ động, liền cũng đứng dậy, xốc lên màn che, muốn tìm tòi hư thực.

Lúc này, ánh nắng vàng rực rỡ hắt lên mặt hồ không gợn sóng, một trận gió nhẹ lướt qua, mặt hồ lập tức sóng nước lấp loáng, như một mảnh kim quang bị đánh tan nát, từng vệt nắng nhỏ vụn loang lổ, tan mất trong tầm mắt, thẳng tắp khiến người ta không mở mắt ra nổi.

Mộ Dung Nhan nheo nheo mắt, dùng những ngón tay thon dài ngăn trở ánh nắng chói chang, thẳng qua một hồi lâu, tràng cảnh hai nàng thiếu nữ vui cười hắt nước lẫn nhau ở đầu thuyền mới chậm rãi khắc sâu vào tầm mắt.

Mặt nước không chút lay động giống như một lăng kính, ánh lên tiếu dung rực rỡ loá mắt của Lãnh Lam Ca, dáng vẻ xinh đẹp bức người, mấy lọn tóc đen vương giọt nước như có như không dán tại hai má, tăng thêm nét yêu dã mê hồn, đôi đồng tử thanh lệ lưu chuyển hào quang chói mắt, thật sự lộng lẫy rực rỡ.

Lãnh cô nương nàng...thật đẹp...

Trái tim Mộ Dung Nhan từng chút từng chút đập rộn ràng, ánh mắt thuận theo những hạt nước ướt át bên trên cần cổ trắng ngọc yêu diễm của Lãnh Lam Ca chậm rãi dời xuống, trong chốc lát liền đỏ mặt. Nguyên lai y phục của Lãnh Lam Ca đã sớm bị nước làm ướt nhẹp, y sam mùa hè rất mỏng dán chặt lấy da thịt, càng phác hoạ nên tư thái uyển chuyển yêu kiều thướt tha của một thiếu nữ.

Nhất thời, Mộ Dung Nhan nhìn ngây dại, thật vất vả mới kiềm chế được rung động, trong khoảnh khắc trong tim sôi trào mãnh liệt, nhấc lên sóng to vạn trượng.

Thẳng đến Mộ Dung Tình thoáng nhìn thấy bộ dáng thất thần của Mộ Dung Nhan, dừng lại động tác trong tay, lần theo ánh mắt Mộ Dung Nhan nhìn về phía Lãnh Lam Ca, lúc này mới phát hiện manh mối, liền vội vàng bước nhanh chắc phía trước Lãnh Lam Ca, kêu lên: "Nhan ca ca, ngươi nhìn chỗ nào vậy?!"

Tiếng gọi lanh lảnh làm cho Mộ Dung Nhan lấy lại tinh thần, lập tức xấu hổ không chịu nổi, cuống quít thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình. Trong lúc nhất thời, ngây ngốc đứng chỗ màn che, tiến không được, mà lùi cũng không xong.

Lãnh Lam Ca lúc này mới phát giác thân trên của mình đã bị nước làm ướt, vội vàng dùng hai tay bảo vệ trước ngực, vừa thẹn vừa vội, cũng không biết làm thế nào mới phải.

"Nhan ca ca, còn thất thần làm gì, không mau cởi ngoại bào ra!" Mộ Dung Tình cảm thấy hôm nay Mộ Dung Nhan ngốc hơn thường ngày nhiều lắm.

"A...Được... "Mộ Dung Nhan nghe thế mới vội vàng cởi ngoại bào của mình ra, còn chưa kịp đưa cho Lãnh Lam Ca, liền bị Mộ Dung Tình xông lên trước đoạt đi, choàng lên người Lãnh Lam Ca.

Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ gãi gãi cái ót, khẽ thở dài, liền quay người trở về khoang thuyền.

Xem ra, nên gọi phu tử tỉnh lại.

——

"Nhan ca ca, ngươi hẳn nên phụ trách đưa Lam Ca tỷ tỷ hồi phủ!" Mộ Dung Tình nói như thể chuyện đương nhiên.

Mộ Dung Nhan nhưng lại nghĩ thầm trong lòng, rõ ràng chính là ngươi làm ướt người ta, vì sao kết quả lại đẩy trách nhiệm lên trên đầu của ta.

Trông mong nhìn về phía phu tử mặt mông lung buồn ngủ, lại nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của Mộ Dung Tình.

Thôi vậy, xem ra cũng chỉ có mình có thể đảm đương nhiệm vụ này.

Trong xe ngựa, Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca ngồi đối diện nhau.

Lãnh Lam Ca cúi đầu, hai tay một mực siết chặt tay áo của áo choàng, có vẻ hơi bứt rứt bất an.

Mộ Dung Nhan cuối cùng nhịn không được khẽ cười nói: "Ngươi cùng cái áo choàng này của bản vương có thâm cừu đại hận gì sao?

Lãnh Lam Ca lúc này mới phát hiện, nguyên lai thứ mình đang vò nát trong tay chính là bạch sắc ngoại bào của Mộ Dung Nhan.

Lập tức hai tay cứng đờ, gò má đỏ ửng, bối rối thấp giọng nói: "A, điện hạ, thực sự có lỗi..."

Trong lòng không khỏi ảo não, làm sao hôm nay ở trước mặt hắn ta lại luống cuống đến vậy, thật sự không giống mình bình thường.

"Không sao, kỳ thật ngươi ở trước mặt bản vương không cần câu nệ như thế." Mộ Dung Nhan ôn hòa nói, nhìn bộ dáng Lãnh Lam Ca xấu hổ lại ẩn chút buồn bực, đột nhiên cảm giác lòng của mình tựa hồ trở nên mềm mại chưa bao giờ có.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Lam Ca đây nghe được Mộ Dung Nhan nói chuyện ôn nhu như thế, không còn lãnh đạm. Nàng không khỏi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bình tĩnh ấm áp kia của hắn, liền tựa như ánh dương quang ấm áp, khiến nàng thoáng thất thần.

Chạng vạng tối, ánh nắng buổi chiều tà như lửa, từng tia từng tia xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, Mộ Dung Nhan ngắm nhìn mấy sợi tóc tán loạn tản mát trên hai má Lãnh Lam Ca, liền không tự chủ đưa tay thay nàng vuốt ra sau tai.

Trong nháy mắt khi chạm đến da thịt Lãnh Lam Ca, hai người đều cảm thấy đáy lòng khẽ run lên, bốn mắt lưu luyến nhìn nhau, tựa hồ muốn trầm luân bên trong đôi mắt của đối phương.

Trong lúc nhất thời, năm tháng như lắng đọng, cả không gian im ắng.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau trầm mặc không biết bao lâu, thẳng đến xe ngựa ngừng lại, ngoài cửa sổ xe truyền đến thanh âm xa phu: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."

Mộ Dung Nhan lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, âm thầm hối hận mình vừa rồi tùy tiện xuất thủ đường đột, nghĩ thầm, nếu để nàng ấy hiểu lầm thì phải làm sao mới tốt, lập tức tâm loạn như ma.

Xa phu không nghe thấy âm thanh gì vọng ra từ trong xe, lại đề cao âm lượng, nói: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."

"Ta biết."

Mộ Dung Nhan hít một hơi thật sâu, kéo suy nghĩ trở lại, dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay về phía Lãnh Lam Ca còn đang trên xe ngựa, nói khẽ: "Nắm lấy tay bản vương, khi xuống dưới, cẩn thận một chút."

"Ân." Lãnh Lam Ca đỏ mặt, âm thanh yếu ớt như muỗi đáp lời, liền đem bàn tay trắng nõn thon gầy của mình đặt lên lòng bàn tay ấm áp mà ẩm ướt của Mộ Dung Nhan.

Đợi Lãnh Lam Ca vững vàng xuống dưới rồi, Mộ Dung Nhan lập tức thu tay về, sắc mặt xấu hổ nói: "Đã đến nhà Lãnh cô nương, như vậy bản vương cũng nên hồi cung."

"Tốt...Điện hạ đi thong thả..." Nghe Mộ Dung Nhan lại gọi mình là Lãnh cô nương, Lãnh Lam Ca thoáng chốc cảm giác trong lòng có chút thất lạc nhàn nhạt.

"Tốt, kia cáo từ." Mộ Dung Nhan nói xong, liền không còn dám nhìn Lãnh Lam Ca, quay người liền muốn đạp lên xe ngựa.

"Điện hạ, chờ đã!" Lãnh Lam Ca đột nhiên kêu lên với bóng lưng mờ tối ngược sáng của Mộ Dung Nhan.

"Sao thế?" Mộ Dung Nhan không hiểu ngoái nhìn lại.

Lãnh Lam Ca khẽ cắn môi dưới, rủ xuống lông mày thấp giọng nói: "Áo choàng của điện hạ, chờ Lam Ca giặt sạch rồi sẽ hoàn trả, được không?"

Lúc này, dư huy của buổi chiều tàn hắt lên hàng lông mi thon dài cong cong như cánh bướm của Lãnh Lam Ca, nhàn nhạt bóng ma vương nơi đáy mắt, phiếm một quầng một quầng sáng mờ ảo, quả thực đẹp khiến cho người ta đui mù.

"Được." Mộ Dung Nhan nói xong, liền lập tức quay đầu đi, vội vàng tiến vào trong xe ngựa.

Nàng nói gì cũng tốt.

Nàng sợ nếu như mình đi chậm một bước, câu nói sâu trong lòng này liền sẽ bật thốt ra.

Lãnh Lam Ca đứng trước phủ mình, yên lặng nhìn cỗ xe ngựa nhanh chóng biến mất ở dưới ánh tà dương, khẽ thở dài, rồi mới chậm rãi quay người hồi phủ.

Aish, quả thật là tên ngốc tử.

Thật muốn biết, đến tột cùng phải người thế nào, mới có thể đả động trái tim lương bạc này của ngươi?

Lãnh Lam Ca vừa bước vào gia môn, chỉ thấy thiếp thân thị nữ Trúc Nhi của mình vừa nhìn thấy mình, cái chổi trong tay liền rơi xuống.

"Đại tiểu thư... người..."

Chuyện gì xảy ra, không phải hôm nay tiểu thư ra ngoài ngắm hoa sen cùng phu tử của Thái Học phủ sao, sao trên thân lại khoác một kiện ngoại bào của nam tử, hay là, hay là...

Trăm ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu, lập tức chạy vội tới trước mặt Lãnh Lam Ca, lo lắng hỏi: "Tiểu thư... Sao người lại khoác áo choàng của nam tử? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Có người khinh bạc tiểu thư...?"

"Biết nói sao đây, là do hôm nay lúc ta nghịch nước với Công Chúa, chẳng may làm ướt y phục, sau đó Thất Điện hạ cho ta mượn ngoại bào của mình." Lãnh Lam Ca ngượng ngùng nói.

"Thật sao?" Trúc Nhi vẫn là bán tín bán nghi, đi vòng quanh tiểu thư nhà mình quan sát tỉ mỉ.

"Đương nhiên là thật, có gì đâu mà nói dối." Lãnh Lam Ca bất đắc dĩ nhìn qua Trúc Nhi,

"Hô, vậy là tốt rồi." Trúc Nhi lúc này mới như trút được gánh nặng thở phào một hơi, chớp mắt nói: "Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư mà, ai kêu tiểu thư nhà ta xinh đẹp như vậy!"

"Ngươi nha, thật đúng là một nha đầu nói không biết sợ gì cả..." Lãnh Lam Ca lớn lên từ nhỏ cùng Trúc Nhi, dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kỳ thật lại tình như tỷ muội, quan hệ rất tốt.

"Phải rồi, Trúc Nhi, ngươi lấy cho ta một chậu nước nóng, lại lấy thêm một ít xà phòng, cùng đưa vào phòng ta."

"Ha ha, tiểu thư là muốn báo ân a?" Trúc Nhi lại nhanh miệng đùa giỡn Lãnh Lam Ca.

"Ngươi nha đầu này, còn không mau đi!" Lãnh Lam Ca trên mặt xấu hổ, ngọc thủ giơ lên, làm bộ muốn đánh.

Trúc Nhi lúc này mới mang theo tiếng cười như chuông bạc chạy đi.

Trúc Nhi nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, nhìn xem nàng tỉ mỉ giặt trong trong ngoài ngoài đến ba lần chiếc bạch bào kia, cuối cùng nhịn không được lại trêu đùa: "Tiểu thư...Vị Thất điện hạ kia đến tột cùng là người thế nào? Nhất định dáng vẻ bất phàm, phong thần tuấn lãng phải không?"

Động tác trên tay Lãnh Lam Ca lập tức hơi chậm lại, nhưng vẫn làm bộ hững hờ mắng: "Ngươi nha, hiện tại thế mà thậm chí có lá gan bàn luận về Hoàng tử, nếu như bị ngoại nhân nghe thấy, cẩn thận sẽ nhốt ngươi vào trong lao."

Trúc Nhi bị dọa thè lưỡi, nói khẽ: "Đó là vì nô tỳ nhìn tiểu thư đối với y phục của vị Thất điện hạ kia cũng để bụng như thế, cho nên hiếu kì..."

Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Nghĩ tới đây, Lãnh Lam Ca liền im lặng không nói, mang theo oán trách dùng sức chà xát thêm hai lần kiện bạch bào kia.

———–

Đêm đến, điện Chiêu Lan.

Trong điện, dưới ánh nến.

Mộ Dung Nhan đang ngồi trước bàn sách, tay cầm bút lông dính đầy mực, lại đã lâu cũng không hạ xuống, trong đầu đều là giọng nói và dáng vẻ khi cười của Lãnh Lam Ca, làm sao cũng không xua tan được.

Hồi lâu, ngòi bút cuối cùng không chịu nổi trọng lượng của mực nước, một giọt mực nồng đậm rơi xuống, đáp trên mặt giấy tuyết trắng, trong nháy mắt liền lan ra.

Mộ Dung Nhan lúc này mới lấy lại tinh thần, khẽ thở dài, buông bút xuống, đi đến trước mặt Linh Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của nàng, âm thầm thương cảm lẩm bẩm.

Mộ Dung Nhan a, Mộ Dung Nhan, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?

Ngươi quên thân phận của ngươi sao?

Đời này, ngươi không nên động tâm, lại càng không nên động tâm với một nữ nhân.

Nước mắt dần dần làm ánh mắt mông lung, trong mơ hồ giống như lại gặp được gương mặt quen thuộc kia.

"Nhan nhi..." Ma Ny Lan nằm trên giường bệnh, suy yếu duỗi ra một bàn tay trắng nõn.

"Mẫu phi, nhi thần ở đây." Mộ Dung Nhan khi ấy còn nhỏ hàm chứa nước mắt, cầm chặt tay mẫu phi.

"Mẫu phi làm khổ con... Để con đường đường là một nữ nhi, lại phải sống như một nam nhi." Ma Ny Lan nhìn qua gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Nhan, rơi lệ.

"Nhi thần không khổ. Nhi thần biết, mẫu hậu cũng là vì tốt cho ta, vì để cho ta sinh tồn tốt hơn trong cung, vì để cho ta không dẫm vào vết xe đổ của mẫu phi, cho nên mới để nhi thần giả làm nam nhi, mới có thể bảo vệ mình tốt hơn."Mộ Dung Nhan còn nhỏ đã rất hiểu chuyện nói.

"Không chỉ có như thế...Mẫu phi còn hi vọng... Con...con có thể ngồi lên vị trí kia..." Ma Ny Lan hơi thở mong manh, lại mang theo một tia hận ý khắc cốt: "Kẻ đó, kiếp này nợ ta, ta muốn hắn dùng giang sơn đến trả!"

Nàng muốn trả thù hắn, hắn thực sự nợ nàng quá nhiều thứ, để nàng phải nhận lấy quá nhiều ủy khuất.

Quốc hận gia cừu... Nàng muốn hài tử của nàng đoạt lấy thiên hạ của hắn, coi như một sự đền bù bé nhỏ không đáng kể.

Mộ Dung Nhan nhất thời sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, vạn vạn lần không nghĩ tới, thời khắc mẫu phi hấp hối trong lòng suy nghĩ lại là chuyện này, quả thực chính là thiên phương dạ đàm, phụ hoàng chưa từng để mình vào mắt, sợ rằng dù phải truyền hoàng vị cho Lục hoàng huynh ngang bướng không chịu nổi thì cũng nhất quyết sẽ không cân nhắc tới mình.

Thật lâu sau, mới yếu ớt nói: "Mẫu phi... chuyện này nói thì dễ hơn làm..."

Ma Ny Lan đột nhiên trở tay nắm chặt tay Mộ Dung Nhan, gấp rút thở hổn hển: "Nhan nhi.. Con... Con nhất định phải...đáp ứng.. mẫu phi.. Có được hay không?"

"Được...Nhi thần đáp ứng Người..." Bàn tay Mộ Dung Nhan bị Ma Ny Lan bóp chặt đến đau nhức, thực sự không đành lòng nhìn thấy mẫu phi thống khổ như vậy, liền gật đầu ứng.

"Nhan nhi ngoan...Con nhất định phải mạnh lên...Mẫu phi về sau... Không bảo vệ được con... Con nhất định phải...mạnh lên...mới có thể...bảo vệ mình... Biết không?"

"Ân...Nhi thần hiểu."

"Tốt... Đợi con thành Hoàng đế...liền có thể thu thập...tất cả những người...từng khi dễ chúng ta..."

Mộ Dung Nhan không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu.

"Nhan nhi ngoan...Mẫu phi cảm thấy có chút.. mệt mỏi...phải ngủ một hồi..." Ma Ny Lan cuối cùng hiện lên một tia cười yếu ớt, bàn tay nắm chặt Mộ Dung Nhan cũng chầm chậm nới lỏng.

"Được, nhi thần cũng không đi, sẽ ở ngay nơi này bồi tiếp mẫu phi." Mộ Dung Nhan gắt gao nắm chặt bàn tay dần dần mất khí lực, chậm rãi lạnh lẽo của mẫu phi.

Từ đó về sau, không còn có người gọi nàng là Nhan nhi nữa.

Từ đó về sau, liền thật chỉ có một mình một người.

Hồi tưởng lại một màn trước khi mẫu phi lâm chung, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị cự thạch đè xuống, nặng nề đau đớn.

Lập tức sắc mặt trắng bệch, ôm lấy lồng ngực phập phồng, hơi ngẩng đầu, đúng lúc thấy một con thiêu thân bay thẳng tới ngọn nến trên vách tường.

Run rẩy ngẩn ngơ đứng lặng thật lâu, nàng yếu ớt nói với linh tước trước mặt: "Linh Nhi a, ngươi nói xem, thiêu thân tại sao lại muốn lao đâu vào lửa đây? Biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn muốn ôm chút rực rỡ chói lọi cuối cùng sao?"

Hay là...

Hay là, đơn thuần chỉ là, si mê đến đáng thương đây?

————

Ngày hôm đó, Lãnh Lam Ca mang theo kiện bạch bào đã giặt sạch phơi khô tới Thái Học phủ.

Vào cửa điện liền thấy Mộ Dung Nhan đã đang ngồi trên chỗ ngồi, vẫn như thường ngày, phong khinh vân đạm lật sách thánh hiền.

Nghe thấy có người tiến đến, Mộ Dung Nhan theo bản năng ngẩng đầu, thấy là Lãnh Lam Ca liền lại vội vàng cúi đầu xuống, lật hai trang sách.

Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Nhan trước mắt tựa hồ cố ý xa cách mình, lập tức trong lòng một trận ảm đạm.

Không nghĩ tới, bây giờ chỉ một nụ cười mỉm bình thường nhất mà hắn cũng không muốn cho mình.

Nhưng Lãnh Lam Ca vẫn là đem bạch bào được gói tỷ mỷ trong tay nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Mộ Dung Nhan, cố nén cảm giác mất mát nồng đậm, thấp giọng nói: "Điện hạ, trong này là áo choàng của ngài, dân nữ đã giặt sạch, đa tạ ân điển điện hạ hôm đó cho mượn áo bào."

"Việc nhỏ, không cần phải nói, đa tạ Lãnh cô nương." Mộ Dung Nhan vẫn không ngẩng đầu, thanh âm lãnh đạm nói. Ở trong lòng kỳ thật phiếm một tia chua xót khó tả, 'Đừng đối xử với ta tốt như vậy, ta nhất định không xứng với một phen tình ý của nàng, ta chỉ có thể lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng mới sẽ không lại đối tốt với ta nữa...'

***

Ban đêm, điện Chiêu Lan.

Mộ Dung Nhan mở ra bao phục, bên trong là kiện bạch bào của mình được gấp gọn gàng chỉnh tề. Yên lặng mở áo choàng ra, khoác lên người mình, tựa hồ còn có thể ngửi được hương vị của mặt trời, ấm áp bao quanh mình.

Một thoáng cảm động không biết gọi tên nảy lên trong lòng.

Một đêm không ngủ.

Hết chương 8

—————————–

Tác giả có lời muốn nói:

2017.4.28 Cảm nghĩ khi tu văn:

Nếu như mất đi là khổ, ngươi còn dám động tâm hay không

Nếu như rơi xuống là khổ, ngươi còn sợ nỗ lực hay không

Nếu như mê loạn là khổ, nên bắt đầu hay là nên kết thúc

Nếu như lừa gạt là khổ, nên chấp nhất hay là lùi bước

Nếu như Nhan có thể biết trước kết cục, sẽ chọn từ bỏ bản tâm hay là vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ?

-----------------------------

Bách Linh: Cảm giác giống như hồi đọc "Phù sinh nhược mộng", sao mà giống ngôn tình thế:SS