Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 11: 11: Quỳ Bái Sư




Lãnh Lam Ca và Mộ Dung Nhan lúc này mới phát hiện, thì ra Trưởng Công Chúa Mộ Dung Tình đã sớm không thấy bóng dáng đâu...

Lãnh Lam Ca buông cây trâm kia xuống, nói xin lỗi nữ tử kia một tiếng rồi vội vàng theo Mộ Dung Nhan rời đi, đi tìm Mộ Dung Tình.

Rảo bước trên đường một thời gian, thoáng nhìn thấy một đám người đứng túm tụm ở ngã tư đường phía trước, Mộ Dung Nhan liền vội vàng dướn lên để nhìn vào trong, lại phát hiện ra một thân ảnh vàng nhạt quen thuộc đang đứng giữa đám đông, đúng là Mộ Dung Tình.

Mộ Dung Nhan giữ chặt tay Lãnh Lam Ca chen vào, sợ để lạc nàng trong đám người.

Chỉ thấy có một người giang hồ bên hông đeo bội đao, đang đứng bên Mộ Dung Tình, túm cổ tay nàng, nói: "Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi thực kiêu ngạo, ngươi làm rớt mứt quả lên người lão tử, không nói một câu đã muốn đi sao?"

"Ngươi lớn mật, mau buông tay cho bản...cho bổn cô nương!" Mộ Dung Tình bị đau, dùng sức muốn thoát khỏi tay người nọ.

Hán tử kia lại càng dùng thêm sức, nói: "Ngươi tiểu nương bì này nhìn cũng có vài phần tư sắc, tính tình không ngờ còn cứng đầu thế!"

"Ngươi làm càn! Ngươi có biết...ta...ta là đương kim Công Chúa!" Mộ Dung Tình đau muốn khóc, liền nói ra thân phận của mình.

"Ha ha ha ha, ngươi là Công Chúa?! Kia gia chính là Thiên hoàng lão tử!!!" Người nọ ngửa mặt lên trời cười dài, căn bản không tin.

Mộ Dung Nhan thật vất vả mới rẽ đám đông tiến vào, nhìn thấy một hán tử tục tằn đang lôi kéo Mộ Dung Tình, lập tức trong lòng giận dữ, xông lên tung một quyền với người nọ, phẫn nộ hét: "Mau buông nàng ra!"

Nhân sĩ giang hồ kia vội buông tay, giơ chưởng chắn, dễ dàng liền hoá giải một quyền này, nhưng Mộ Dung Nhan cũng nhân cơ hội kéo Mộ Dung Tình đến bên cạnh mình, thân thiết hỏi: "Tình muội, có sao không? Có bị thương không?"

Mộ Dung Tình con ngươi đen láy phiếm nước mắt, nhìn thấy Mộ Dung Nhan liền cơ hồ rơi lệ, nghẹn ngào gọi: "Nhan ca ca, hắn bắt nạt ta..."

"Thế nào, nàng nói nàng là Công Chúa, hiện tại tới lại một tên Thái Tử sao?" Người nọ hai tay chống nạnh, khinh thường buông lời.

Mộ Dung Nhan vừa nghe gã kia vẫn còn xuất khẩu cuồng ngôn, giận không thể át, đem Mộ Dung Tình giao cho Lãnh Lam Ca trông coi.

Sau đó thân hình đột nhiên di chuyển, tung quyền đánh tới ngực người nọ, không ngờ hắn thế nhưng không né, cứng rắn hứng một quyền này, mà Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy như đánh lên bị bông, người nọ tựa hồ tuyệt không ăn đau, ngược lại châm biếm nói: "Ngươi tên tiểu bạch kiểm này, không phải chỉ có ngần đấy bản sự chứ?"

Mộ Dung Nhan lại dùng hết khí lực toàn thân, xuất liên tục hơn mười quyền, dùng sức đánh lên người kẻ kia, nhưng hắn lại như trước không phản ứng gì, cuối cùng hết kiên nhẫn, vận nội khí, đánh một chưởng về phía Mộ Dung Nhan. Mộ Dung Nhan né tránh không kịp, cánh tay trái lập tức bị trúng chưởng, nàng chỉ cảm thấy nháy mắt khí huyết trước ngực cuồn cuộn, lảo đảo ngã về phía sau, chật vật ngã xuống đất.

Lãnh Lam Ca kinh hô một tiếng, vội vàng chạy qua đỡ.

Kẻ kia liếc thấy Lãnh Lam Ca liền nổi lên sắc tâm, chậm rãi tới gần, khinh bạc cười nói: "Gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, nữ tử từng gặp qua cũng như chơi đùa cũng không thiếu, nhưng xinh đẹp giống như cô nương lại thật ra là lần đầu tiên gặp...Cô nương không bằng về sau đi theo gia, còn để ý cái tên chỉ biết khoa chân múa tay này làm chi?"

Mộ Dung Nhan vừa nghe, lửa giận càng bốc lên cao, quát: "Ta liều mạng với ngươi!"

Nàng cố nén cơn đau đớn kịch liệt trên cánh tay trái, bảo hộ Lãnh Lam Ca phía sau, tung thân nhào tới trước, đánh về phía kẻ kia.

Người nọ hơi nghiêng người, làm cho Mộ Dung Nhan nhào vào khoảng không, sau đó hắn mạnh mẽ bổ một kích về phía lưng Mộ Dung Nhan, Mộ Dung Nhan nhất thời cảm thấy cổ họng một cỗ tanh ngọt, thế nhưng lại thổ một búng máu, nhưng thần chí vẫn thanh tỉnh. Thừa dịp kẻ kia nghĩ mình không chịu nổi mà thả lỏng một hơi, Mộ Dung Nhan đột nhiên rút bội đao bên hông hắn ra, chém về phía chân hắn, kẻ kia kinh hãi, vội vàng né không kịp, bị cắt một lỗ hổng. Hắn lập tức không dám chậm trễ, tay không đoạt lấy bả đao từ trong tay Mộ Dung Nhan về.

Kẻ kia ôm vết thương trên chân, thầm nghĩ, đúng là tên tiểu tử bám riết không tha mà, xem ra không thể lưu lại! Chờ giết hắn, rồi lại mang theo hai tiểu mỹ nhân này chạy ra khỏi kinh thành, cũng không thắng được đại gia ta...Lập tức mắt liền lộ sát khí, giơ đao lên chém tới Mộ Dung Nhan.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh. Mộ Dung Nhan vốn tưởng mình khẳng định sẽ bỏ mạng dưới đao, chỉ nghe "keng" một tiếng, đao kẻ kia bị một hòn đá đánh trúng, hướng đao chệch đi, chém vào khoảng không.

Kẻ kia kinh hãi, chỗ hổ khẩu nắm đao còn ẩn ẩn đau, trong lòng thầm nghĩ, nội lực thật mạnh...Lập tức không dám khinh thường, chống đao đề phòng, thô giọng quát: "Tiểu mao tặc lén lén lút lút ở đâu ra, có dám hiện thân ra không?"

"Khụ khụ, tiểu mao tặc kêu ai đấy?" Chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh sam thong dong chậm rãi đi ra từ trong đám đông, diện mục thanh tú, hoà hoa phong nhã, tuổi bất quá chừng mười tám mười chín.

Người nọ vừa thấy,thế nào lại là một tên tiểu bạch kiểm nữa, lập tức cũng khinh thường: "Tiểu mao tặc gọi ngươi a!"

"Ha ha, gọi ta làm chi?" Thiếu niên kia nhướng mày cười nói.

Trong đám đông có vài người đã hiểu ra, cũng bắt đầu cười khẽ.

Kẻ kia đột nhiên tỉnh ngộ, tiểu tử kia trong lời nói có ý trêu đùa mình, lập tức giận dữ, vận mười thành nội lực chém tới thanh sam thiếu niên.

Chỉ thấy thiếu niên kia không chút hoang mang rút cây quạt bên hông ra, lấy cán quạt nhẹ nhàng chắn một cái, đao kia thế nhưng lại không chém xuống được! Theo sau, thiếu niên kia vươn tay trái ra nhẹ nhàng hờ hững tung một chưởng đối với ngực hán tử kia, chỉ nghe "phịch" một tiếng nổ, hán tử kia đã bị đánh bay ra ngoài mấy trượng, điên cuồng phun ra mấy ngụm máu, vùng vẫy hai cái, liền ngất đi.

Thiếu niên kia thu cây quạt lại để bên eo, nói với mọi người: "Các ngươi có thể bắt hắn đi báo quan, nghe nói tên 'Ác đao' Mã Khuê này treo giải thưởng năm mươi lượng hoàng kim đó!!!"

Lời này vừa nói ra, đám người chung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó tranh nhau chen lấn chạy về phía nha môn, nhanh chân bỏ chạy.

Thanh sam thiếu niên nhìn đám người thoáng cái giải tán, không khỏi lắc đầu, khẽ thở dài: "Chậc chậc, thật sự là thói đời ngày nay a." Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

"Ân công, chờ đã!" Mộ Dung Nhan được Mộ Dung Tình và Lãnh Lam Ca hai người trái phải đỡ lên, thấy thanh sam thiếu niên kia sắp đi, vội vàng mở miệng gọi.

"Vị công tử này, còn có chuyện gì sao?" Thanh sam thiếu niên quay người, nhìn Mộ Dung Nhan.

"Ân công đã cứu mạng ta, đại ân này không biết phải báo đáp thế nào?" Mộ Dung Nhan cố hết sức hai tay ôm quyền, thành khẩn hỏi.

"Báo ân sao?" Tựa như Mộ Dung Nhan hỏi một vấn đều rất khó vậy, thiếu niên kia đưa tay để dưới cằm, trầm tư một hồi, sau đó sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, cười nói: "Kia không bằng mời ta một bữa cơm no đi!"

- ------------

Tửu lâu lớn nhất kinh thành -- Vọng Nguyệt lâu.

Trong một nhã gian, Mộ Dung Nhan ba người kinh ngạc nhìn vị thanh sam thiếu niên thoạt nhìn như bạc nhược trước mặt này quét sạch một bàn đầy đồ ăn.

Nhất là Mộ Dung Tình, song mâu đen láy mở to nhìn không chớp mắt thiếu niên lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan, trong lòng thầm nghĩ, người này đói tới mức nào chứ...bụng đói ăn quàng như thế...

Đợi thanh sam thiếu niên kia nhìn qua không sai biệt lắm cơm nước no nê, bắt đầu hơi ợ mấy cái, Mộ Dung Nhan mới mở miệng hỏi: "Xin hỏi ân công, tôn tính đại danh là gì?"

"Bỉ nhân họ Cố, tên chỉ có độc nhất một chữ Hàn, nhân sĩ Cô Tô." Cố Hàn thoải mái nói, nhìn ba người Mộ Dung Nhan, chỉ cảm thấy na người này đều khí chất phi phàm, phỏng chừng không phí tức quý, nhất là song đồng màu hổ phách của Mộ Dung Nhan, nhìn nhưng lại không giống nhân sĩ trung thổ, liền hỏi: "Không biết công tử cùng hai vị cô nương này xưng hô thế nào?"

"Tại hạ kêu Mộ Ngạn, nhân sĩ kinh đô, vị này là gia muội, kêu Mộ Tình." Mộ Dung Nhan chỉ vào Mộ Dung Tình nói, lại quay qua nhìn Lãnh Lam Ca, nói tiếp: "Vị này là tại hạ..." Còn chưa nói xong, liền bị Mộ Dung Tình ở một bên cướp lời: "Lãnh tỷ tỷ là tẩu tử của ta."

Vừa nói xong, Lãnh Lam Ca xấu hổ, hai gò má đỏ hồng, cúi đầu không nói.

Mà khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhan cũng đỏ lên, thấp giọng trách: "Tình muội, ở bên ngoài đừng nháo..."

Cố Hàn nghe xong, lại cười to: "Ha ha, không ngờ Mộ huynh nhìn qua tuổi còn trẻ mà cũng đã thành gia!"

"Khụ, Cố huynh đừng nghe gia muội nói bậy, tại hạ chưa thành thân đâu...Lại nói, tổ tiên tại hạ cũng lập nghiệp từ Cô Tô, khó trách tại hạ cùng Cố huynh nhất kiến như cố." Mộ Dung Nhan xấu hổ ho khẽ, nghĩ đến hoàng đế Mộ Dung Phục chính là ở Yên Tử Cô Tô bắt đầu đại nghiệp phục quốc.

"Chậc chậc, trách không được Mộ huynh nhìn cũng không giống tráng hán phương bắc, ngược lại giống công tử như ngọc của Giang Nam chúng ta!" Cố Hàn nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Nhan, không khỏi thở dài.

"Ha ha, Cố huynh đừng giễu cợt tại hạ...Lại nói, cố huynh lần này lên kinh vì việc gì?" Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ cười cười, hỏi tiếp.

"Khụ khụ, không dối gạt Mộ huynh, kỳ thật lần này tại hạ lên kinh là để tham gia khoa thi mùa đông này..." Cố Hành gãi gãi mũi, ngượng ngùng nói.

Mộ dung Nhan vừa nghe, cảm thấy mừng rỡ, cười nói: "Ha ha, Cố huynh võ công cao cường như thế, nhất định có thể thoải mái dành lấy Võ Trạng Nguyên!"

"Xin nhận cát ngôn cửa Mộ huynh!" Cố Hành chắp tay với Mộ Dung Nhan, lại vẻ mặt u sầu nói: "Chỉ là...trên đường tại hạ vào kinh, không biết bị tên tiểu tặc chết tiệt nào trộm bất tiền, nay trên người không có một xu, lấp đầu bụng cũng khó, cũng không biết làm sao có thể chịu nổi đợi đến tháng chạp tham gia kỳ thi..."

"Cố huynh nếu không chê, tại hạ có thể vì ân công tìm một gian thượng phòng ở chỗ này, lại cho ân công một tí ngân lượng, để báo ơn cứu mệnh của ân công." Mộ Dung Nhan vội vàng nói.

"Như vậy sao được!" Cố Hàn liên tục xua tay: "Trước đó đã nói, ân cứu mạng này mời ta một bữa cơm no là đủ báo đáp, nay ngươi đã báo rồi, ta lại sao có thể chịu ân huệ của ngươi đây?"

"Như vậy đi, tiền đó coi như là cho Cố huynh mượn, đợi sau khi Cố huynh đề tên bảng vàng, trả lại cho ta là được!"

Sợ Cố Hàn lại cự tuyệt, Mộ Dung Nhan lại nói tiếp: "Còn nữa, kỳ thât tại hạ cũng có một yêu cầu quá đáng..."

"Mộ huynh, cứ nói đừng ngại." Cố Hàn khó hiểu hỏi.

"Ta...ta muốn bái Cố huynh làm sư phụ, thỉnh Cố huynh dại ta công phu!" Mộ Dung Nhan do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra.

"Chuyện này..." Cố Hàn có vẻ khó xử, nhất thời do dự không đáp.

Mộ Dung Nhan nhìn sắc mặt Cố Hàn, tựa hồ không quá nguyện ý dạy công phu cho mình, nhưng vừa nghĩ đến mình vừa rồi bất lực đến vậy, ngay cả bản thân cũng không bảo hộ được, huống hồ là bảo vệ người mình yêu...

Nghĩ đến đó, Mộ Dung Nhan đột nhiên đứng dậy, chuyển qua trước mặt Cố Hàn, thế nhưng lại thẳng tắp quỳ rạp xuống đất.

Cái quỳ này, làm cho Mộ Dung Tình cùng Lãnh Lam Ca đại kinh thất sắc, cũng vội vàng đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, quỳ cũng không phải...

Mộ Dung Nhan chống lại ánh mắt Cố Hàn, nghiêm túc nói: "Thỉnh Cố huynh làm sư phụ ta! Dạy ta công phu!"

Cố Hàn nhìn qua lại đánh giá ba người, thản nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi muốn học công phu làm gì? Ta thấy ngươi không phú tức quý, chỉ cần không phải phải kẻ biết công phu trong chốn giang hồ, nguyên bản tiền vốn của ngươi cũng đủ đối phó rồi, cho dù không học công phu, cũng nhất định có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, tiêu dao cả đời, cần gì phải muốn mình vất vả như thế?"

Trong đầu Mộ Dung Nhan bỗng nhiên vang lên lời mẫu phi nói trước khi lâm chung, "Nhan nhi nhan...con nhất định phải trở nên kiên cường..."

Lòng nhói lên đau xót, tầm mắt tựa hồ trở nên có chút mơ hồ, nàng gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Không, ta muốn mạnh lên, ta hiện tại...quá yếu, căn bản không bảo hộ được những người quan trọng...Thậm chí cũng không bảo hộ được chính mình..."

Thật lâu sau, Cố Hàn cuối cùng đứng lên, nâng Mộ Dung Nhan đang quỳ dưới đất dậy, nói: "Mộ huynh ngươi rất chí khí, nhưng ta không thể làm sư phụ của ngươi." Mộ Dung Nhan nghe xong lập tức nóng nảy, vừa định nói gì đó, lại nghe Cố Hàn nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, ta sẽ dạy ngươi công phu, ngươi không tính là người trong môn phái ta, ta chỉ chỉ điểm ngươi một hai mà thôi."

Mộ Dung Nhan vừa nghe câu sau của Cố Hàn, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cảm động nói: "Cám ơn sư...cám ơn ngươi."

Cố Hàn cũng không đứng đắn cười nói: "Aish, ai kêu ta người này, bắt người ta tay ngắn, ăn người ta nhu nhược đâu! Vừa rồi ăn của ngươi nhiều như vậy, ngươi còn muốn cho ta mượn bạc, bình sinh lần đầu tiên có người cho ta phần lễ lớn như vậy...Nếu không chỉ dạy ngươi, thì cũng không thể nào nói nổi a..."

"A, cái quỳ này của ca ca, ngươi nếu còn cố ý không dạy, khẳng định sẽ giảm thọ." Mộ Dung Tình ở một bên thình lình thốt lên một câu như vậy.

Mà Lãnh Lam Ca lại vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Dung Nhan, hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn.

"Di?" Cố Hàn đột nhiên nghĩ không ra.

Mộ Dung Nhan sợ Mộ Dung Tình nói gì nữa, liền vội vàng nói với Cố Hàn: "Ta xem giờ cũng không còn sớm, chúng ta về trước, Cố huynh hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi!"

Tiếp theo, lấy từ trong lòng ra năm lượng hoàng kim đặt lên bàn, nói với Cố Hàn: "Cố huynh, chút ngân lượng này ngươi cầm trước, một lát nữa mướn một căn thượng phòng nghỉ ngơi, ngày mai ta lại mang nhiều hơn tới đây, trước cáo từ."

Nói xong, nàng liền túm Mộ Dung Tình cùng Lãnh Lam Ca vội vàng rời đi.

Mà Cố Hàn nhìn chằm chằm năm lượng hoàng kim, thật lâu không nói gì, thầm nghĩ trong lòng, ta...ta rốt cục phát tài!

- -------------------

Vừa ra tửu lâu, Mộ Dung Tình liền không nhịn được thấp giọng nói với Mộ Dung Nhan: "Hoàng huynh, ngươi là trời sinh hoàng trụ, sao có thể tuỳ ý đối với một kẻ bình dân mà uỷ khuất thiên kim chi khu! Này...này thật sự không ổn!"

Tuy Mộ Dung Tình chỉ mười hai tuổi, nhưng nàng vẫn từ trong đáy lòng cảm thấy Mộ Dung Nhan làm vậy quả thực là điên rồi!

"Ta...ta lúc ấy một lòng thầm nghĩ muốn nhờ hắn dạy ta võ công, cũng không nghĩ nhiều như vậy..." Mộ Dung Nhan có chút áy náy nói.

"Thật là, cùng lắm thì phái người bắt hắn đến hoàng cung, lấy đao kề lên cổ hắn, xem hắn còn dám không dạy không!" Mộ Dung Tình bất mãn than thở.

"Hồ nháo, sao có thể đối đãi ân công cứu mạng như vậy. Nếu không phải hắn xuất thủ cứu giúp, ta đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, là trời sinh hậu duệ quý tộc thì có năng lực thế nào chứ?" Mộ Dung Nhan nhíu mày phản bác.

Lãnh Lam Ca nghe Mộ Dung Nhan nói câu kia "ta đã sớm chết trăm ngàn lần", chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên như co lại, vội vàng xiết chặt tay hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Mộ Dung Tình nghe thế không nói gì, mấp máy môi, nhưng nghĩ lại vừa rồi thân thủ Cố Hàn chỉ nhẹ nhàng vung tay liền đánh bạo kẻ xấu, quả thật cũng có vài phần khâm phục hắn.

Huynh muội Mộ Dung Nhan hai người trước tiên đưa Lãnh Lam Ca về phủ.

Ở trước cửa phủ, Lãnh Lam Ca nhìn vào mắt Mộ Dung Nhan, ôn nhu hỏi: "Kẻ kia có làm ngươi bị thương nặng lắm không? Ngươi...ngươi đau không?"

"Không đau, chỉ bị thương một chút, không có gì trở ngại, tu dưỡng mấy ngày là tốt rồi." Cánh tay trái Mộ Dung Nhan kỳ thật vẫn đau lợi hại, nhưng không muốn để Lãnh Lam Ca lo lắng, liền nhếch khoé môi mỉm cười nói.

"Ta...bên ta mới thật sự phải sợ...Nếu ngươi có gì sơ xuất...ta đây cũng..." Lãnh Lam Ca nức nở nói, hồi tưởng khoảnh khắc lúc kẻ kia vung đao với Mộ Dung Nhan, chỉ cảm thấy như có một vạn mũi tên đồng thời đâm vài trái tim mình, đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Mộ Dung Nhan lấy tay che miệng Lãnh Lam Ca, ngắt lời nàng, ôn nhu nói: "Ca nhi ngốc, nàng yên tâm, ta không sao cả..."

Nếu không phải có Tình muội ở đây, Mộ Dung Nhan thầm nghĩ hung hăng ôm người trước mắt vào lòng, không muốn buông tay.

Không ngờ, nha đầu Mộ Dung Tình kia đúng lúc này lại ở một bên trêu đùa: "Nha, thật sự là phi lễ chớ nghe a!"

Một Dung Nhan hung ác lườm Mộ Dung Tình một cái, bất đắc dĩ nói với Lãnh Lam Ca: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta phải về cung, nàng trở về cũng nghỉ sớm một chút đi."

Lãnh Lam Ca không nỡ gật gật đầu, nhìn theo huynh muội Mộ Dung Nhan hai người rời đi.

Hết chương 10