Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 26: Một bước cuối cùng




Biệt thự tại LongIsland New York nằmbên bờ biển rộng, làm cho người ta có cảm giác yên bình kèm theo mộtchút xa hoa.

Vũ Chính vừa mới thamdự một hội nghị cùng với các cổ đông, lúc này đã là hơn mười mộtgiờ tối.

Anh mệt mỏi ngả ngườivào chiếc ghế da thật lớn cạnh bàn làm việc, nhấn điện thoại gọiKelvin vào.

“Hủy bỏ hànhtrình ngày kia, gọi điệnthoại cho giám đốc bộ phận tiếp thị bên MBH, hẹn gặp vào tối mai.”Giọng nói của anh vẫn giống như bình thường, nhàn nhạt, không làm chongười ta phát hiện ra bất kì thay đổi nào.

Kelvin liếc nhìn ôngchủ, có chút lo lắng nhưng vẫn nói: “Vâng.” Rồi xoay người rởi khỏithư phòng.

Vũ Chính nhìn vàomàn hình máy tính, nhớ tới hội nghị vừa rồi, tay trái chậm rãidùng sức nắm chặt tay vịn của ghế.

Một bộ phận đại cổđông của JL không tán thành việc mang cờ trống tiến quân sang nướckhác, đặc biệt là dạo này nền kinh tế toàn cầu không được khả quan.Bọn họ tán thành việc xác nhập Lâm thị cùng Giang thị sau đó nuốtluôn cả hai, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí cho giaiđoạn chuẩn bị. Nhưng mà trợ giúp công ty hai nhà thoát khỏi tìnhtrạng khó khăn lại còn phải triệt để thay đổi hình thức kinh doanh,cuối cùng bao nhiêu lợi ích đều rơi vào túi Vũ Chính, bọn họ nhấtđịnh sẽ không vui.

Nhưng mà ngại thế lựccủa Vũ Chính trong JL nên bọn họ chỉ dám dựa vào một người Hoa trongJL có thể chính thức ngang tài ngang sức với Vũ Chính – Hà CảnhThịnh.

Đối phó với một đámsâu bọ không còn cách nào khác phải từng bước từng bước tiến công,bắt giặt phải bắt vua trước.

Hà Cảnh Thịnh có mộtcô con gái mà ông ta rất yêu thương, Hà Thư Mẫn. Vừa khéo khi còn họcđại học Vũ Chính cũng từng có quan hệ đàn anh với cô, sau này trongcông việc cũng thường tiếp xúc, tình bạn cũng xem như sâu nặng. Nhưngmà anh có thể giúp cô một chút trong MBH, quan hệ có ích như vậy sẽkhông khó để cho cô nhận lời.

Địa điểm hẹn là lầudưới khách sạn Ritz-Carlton ở Lespinasse Manhattan, nhà hàng cao cấpnhất, đắt tiền nhất ở New York.

Nhà hàng yên tĩnh gầnnhư là đơn điệu, những đường nét hoa văn trang trí cao quý, các thiệtbị nội thất đều mang vẻ quý phái cùng trang nhã.

Vũ Chính mặc một bộvest màu trắng, trông giống như một quý công tử thanh nhã trong nhữngbộ phim thời loạn đen tối.

Nhưng mà hôm nay khôngphải đi hẹn hò với tình nhân, anh nhớ đầu tuần nói chuyện điệnthoại với Hinh Ý, cô nói đã chuẩn bị một món quà cho mình, rốtcuộc là món quà gì nhỉ? Anh đột nhiên cảm thấy rất xúc động, bởivì quá nhớ cô.

Thì ra hôn nhân chínhlà như vậy, đã quen mỗi buổi tối đều có người đó ngủ bên cạnh manglại cho mình cảm giác an tâm.

Anh cũng không quengiường, căn nhà ở New York trước kia anh cũng thường tới, nhưng mà rấtkhó tập thành thói quen không có cô ngủ bên cạnh.

Có lẽ, nơi có cô mớigọi là nhà, là vì có cô, cho nên mới có gia đình ấm áp.

Khóe miệng anh nhẹnhàng nhếch lên, trong ánh mắt đều là niềm vui ôn nhu nên không chú ýtới Hà Mẫn Tư đã được nhân viên phục vụ dẫn vào.

Hà Mẫn Thư cũng làmột cô gái xinh đẹp, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không ai dám xemthường năng lực của cô, sau khi tốt nghiệp không vào công ty của ba cômà vào MBH dưới quyền JL dốc sức làm một giám đốc tiếp thị. Nhưngmà hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm túc, không giống như có hẹn, mà giốngnhư đến đàm phám hơn.

“Em nói này Ken, nụcười dịu dàng kia của anh nhất định là không dành cho em rồi, phảikhông?” Cô biết rõ anh đi lại bất tiện nên chủ động đến bên cạnh anhnhẹ nhàng in xuống một nụ hôn chào hỏi lịch sự.

Vũ Chính cũng rấtlịch sự hôn nhẹ lên gương mặt cô, cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, emvẫn luôn giữ phong cách ứng xử của Lôi Phong không hề thay đổi.”

Lúc nói còn cố ýquan sát trang phục của cô.

Cô không để ý nhúnvai, “Vừa họp xong là chạy đến ngay, dù sao cũng không phải gặp gỡtình nhân, mặc một bộ trang phục gò bó tra tấn chính mình làm gì?”

Sau đó còn đùa daicười nói: “Hay là anh muốn tìm một tình nhân?” nhớ năm đó ai cũngbiết cô đã từng ngược xuôi theo đuổi Giang Vũ Chính.

Vũ Chính giả vờ tứcgiận nói: “Hay nhỉ, còn muốn khi dễ người tàn tật như anh à?”

Khuôn mặt Hà Thư Mẫntrở nên buồn bã, cô không ngờ anh có thể thoải mái nói như vậy, thậtthì ra cô cũng chỉ thông qua báo chí mới biết chuyện anh gặp tai nạn,lúc ấy thật sự cho dù anh đã là chồng người khác thì lòng cô vẫncảm thấy đau đớn co rút từng đợt. Có lẽ mình đã xem anh như mộtngười bạn thân, cho nên mới quan tâm như vậy.

Vừa rồi lúc đến bênanh cúi người xuống hôn anh nhìn thấy chân của anh, tuy không nhìn racó gì khác với chân người bình thường nhưng cô biết rõ anh đã khôngcòn có thể đứng dậy được. Đã không còn có thể nhìn thấy hình bónganh đấu bóng rổ với những người da đen nữa rồi.

Cô tranh thủ thời gianđiều chỉnh cảm xúc của mình, không muốn để cho anh nhìn thấy tâmtrạng không ổn của bản thân.

“Hôm nay anh hẹn em rathật ra thì có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.” Vũ Chính cũng biết côlà người thông minh nên không cần phải quanh co lòng vòng làm gì.

“Em biết, em muốn emgiúp anh thuyết phục ba ba. Em cũng biết rõ, lần này anh đến đây khôngthành công thì sẽ không về.” Trên mặt Hà Thư Mẫn hiện lên một nụcười khổ, người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng chỉ những lúc cầnthì mới nhớ đến mình.

“Em biết anh không cóý như vậy, anh...” Vũ Chính nhìn thấy cô như vậy thì có chút đaulòng, lúc trước nhất quyết từ chối cô bởi vì anh đã có Hinh Ý, lúckết hôn cũng có gửi thiệp mời sang Mĩ cho cô, nhưng mà tổn thương vẫnchính là tổn thương, không có lí do gì cả.

Cô không để anh nóitiếp, “Em tình nguyện giúp anh, nhưng mà em cũng có một điều kiện.”Hiện tại cô cũng không còn là một cô bé cái gì cũng không hiểu nhưtrước nữa.

“Sau khi dự án xácnhập kết thúc, em muốn về nước.” Cô muốn nhìn thấy người phụ nữ kiarốt cuộc là thành công như thế nào mới có thể có tư cách xứng vớianh.

Vũ Chính nhìn vàobình hoa trang trí của nhà hàng suy nghĩ: “Đến lúc đó thật sự cũngrất cần em.”

Sau khi trở lại biệtthự, Vũ Chính bảo Kelvin mang một kế hoạch phát triển lâu dài sau khixác nhập Lâm thị và Giang thị lại, bây giờ anh còn một cửa ải cuốicùng. Đây chính là chướng ngại vật cuối cùng mà anh phảiquét dọn cho Giang thị và Lâm thị.

Sau khi Kelvin cầm vănkiện đưa đến cho anh xem xong, Vũ Chính bảo anh dùng tốc độ nhanh nhấtđưa tới tay Lâm Đạt Bình. Anh tin rằng Lâm Đạt Bình nhất định khôngphải là một ông già cổ hủ cố chấp, đối với kết quả như vậy, ôngsẽ không kích động. (aizz chết anh rồi)

Vũ Chính điểu khiểnxe lăn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống bờ biển, rất nhanh anh có thểquay trở về gặp Hinh Ý, anh muốn tặng cho cô món quà kết hôn lớnnhất.

Sau khi Giang thị vàLâm thị xác nhập sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất châu Á, anh muốndành cho Hinh Ý một “Giang Lâm” hoàn mĩ.

Lâm Đạt Quảng ngồitrong văn phòng phó tổng tài của Lâm thị, vẻ mặt tràn đầy u sầu hútxì gà, lòng phiền muộn rốt bời.

Dạo này ông ở trongLâm thị thật sự không được thuận lợi, nguyên nhân là vì lần hợp táccùng Giang Vũ Minh cùng JL tổn thất một số tiền lớn, sau khi trở vềHinh Ý nhìn ông chằm chằm, không cho ông làm việc gì lớn trong Lâmthị. Thậm chí người của ông đưa ra rất nhiều dự án lớn đều bị từchối. Bên ngoài thì vì đầu tư cổ phiếu lỗ nghiêm trọng, nhiều bạnbè quen biết lâu năm đều thúc giục ông trả tiền. Quan trọng nhất là,ông làm cho Lâm thị thâm hụt một số tiền lớn như vậy, ông sợ mộtngày nào đó Hinh Ý bỗng nhiên nổi hứng gọi kiểm toán đến kiểm tra.Lần trước lúc cô gọi giám đốc bộ phận tài vụ đến nói chuyện, ôngsợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Hai hàng chân mày củaông nhíu chặt lại, hơn nữa gần đây không biết Giang Vũ Chính sang Mĩlàm gì, bên ngoài thì Giang thị cùng Lâm thị có vẻ vẫn bình yên,nhưng không biết bên trong còn có những cơn sóng ngầm nào nữa.

Lúc này điện thoạivang lên, ông khẽ cắn môi, không phải đã sớm dặn dò thư kí không tiếpđiện thoại của bất kì ai rồi sao? Sao lại còn gọi tới.

Ông nhấn nút nội bộ:“Bất kể là ai cũng nói tôi không có ở đây.” Giọng nói lộ ra một vẻkhông kiên nhẫn.

“Là bà Lâm.” Giọngnói ngọt ngào của thư kí quanh quẩn bên tai.

Thể xác và tinh thầncủa ông đều mệt mỏi, nhìn điện thoại, do dự một chút rồi mới nhận.

“Bà lại phát điên gìnữa đây? Dạo này tôi không rảnh về nhà quan tâm đến bà đâu...” Ông vừamở miệng đã mắng to, như là đã tìm được người thích hợp làm bia đỡđạn.

Đầu dây bên kia bà Lâmcắt lời ông: “Ông khoan hãy tức giận, ông mau về nhà ngay cho tôi. Khôngbiết Giang Vũ Chính từ Mĩ gửi văn kiện gì về mà anh cả một mìnhngồi trong thư phòng hơn một tiếng rồi chưa đi ra.”

Văn kiện? Giang VũChính gửi cho anh cả văn kiện gì, những năm gần đây bởi vì bệnh timcủa anh cả ngày càng nghiêm trọng nên đã sớm mặc kệ việc của Lâmthị rồi mà.

Lâm Đạt Quảng nghĩngợi rồi lập tức cầm chìa khóa xe trên bàn, lao ra khỏi văn phòng.