Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 25: Lễ vật




Hinh Ý nhìnthật sâu vào mắt anh rồi xoay người rời bước ra khỏi phòng, không đểcho anh có một cơ hội phản bác nào.

Cô có thể mặc kệ côngviệc của anh, mặc kệ chuyện làm ăn của anh ở bên ngoài thế nào,nhưng mà cô không có cách nào mặc kệ sức khỏe của anh.

Từ một tháng nay khianh trở lại Giang thị, mỗi ngày đều bận đến tối mặt tối mũi. Vậynên sức khỏe sau khi trở về được chăm sóc cẩn thận đã bắt đầu khởisắc nay lại lóe lên báo động đỏ. Ngày hôm nay đầu đau như vậy cũngkhông phải lần đầu tiên, cô còn cố ý tìm bác sĩ cố vấn, bác sĩ nóicó thể là di chứng sau lần não bị tổn thương, phải đưa anh đến bệnhviện làm kiểm tra toàn diện một lần nữa.

Hết lần này tới lầnkhác Vũ Chính đều nói đó là chuyện nhỏ, ai mà không bị đau đầu,gần đây hơi mệt mỏi mà thôi.

Cô cũng không còn cáchnào nữa, chuyện Vũ Chính đã quyết thì không mấy người có thể khuyênanh, kể cả Lâm Hinh Ý.

Ngọn đèn hành langchiếu vào sàn nhà bằng gỗ tếch, Hinh Ý chỉ lo nghĩ đến chuyện củamình, thiếu chút nữa đã làm rơi bình hoa cổ.

Có người kịp thờibắt lấy bình hoa, Hinh Ý ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là trợ lí củaVũ Chính, Kelvin.

“Bà Giang.” Kelvin vôcùng lễ phép gật đầu chào hỏi cô.

Hinh Ý cũng gật đầuchào anh ta, mắt nhìn văn kiện trên tay anh ta, trong lòng dâng lên mộtchút lo lắng.

“Dạo này công ty rấtnhiều việc sao? Đừng để cho anh ấy quá mệt mỏi.”

Kelvin cũng hiểu đượcnỗi lo lắng của cô, nhưng anh chỉ là trợ lí, có rất nhiều chuyệnkhông có khả năng làm trái ý ông chủ.

“Tôi sẽ chú ý.” Anhchỉ trả lời như vậy.

Ánh mắt của Hinh Ýmột lần nữa đảo qua tập văn kiện trên tay anh: “Anh ấy vừa mới ngủ,có việc gì ngày mai hãy bàn tiếp đi, văn kiện này cứ để tôi đưa choanh ấy là được rồi.”

Kelvin ngẩn cả người,nhưng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến độ làm cho người ta khó mà pháthiện được, sau đó vô cùng biết điều mà đưa tập văn kiện cho Hinh Ý.

“Vậy làm phiền bàGiang, tôi về trước.” Sau đó liền xoay người đi theo con đường cũ.

Hinh Ý vừa nhìn thấybóng lưng anh biến mất tại hành lang thì cúi người nhìn tập văn kiệntrong tay.

Cứ như vậy trongthoáng chốc, cô vô cùng muốn mở tập văn kiện kia ra, có thể tất cảnhững nghi hoặc của cô có thể tìm được đáp áp trong này. Nhưng mànếu như cô mở văn kiện này ra, vậy thì câu “em tin anh” lúc trước đãnói với Vũ Chính sẽ là tổn thương lớn nhất đối với anh.

Cô do dự, nắm càngchặt tập văn kiện trong tay, nhìn bình hoa đã được đặt lại trên tủ.Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, cầm chặt tập văn kiện xoay ngườiđi vào phòng ngủ.

Tất cả đèn trongphòng ngủ đều được mở lên, những đồ vật trong phòng đều hiện ra rõmồn một, nhưng mà có nhiều thứ lại mơ hồ như vậy làm cho Hinh Ý cảmthấy rất áp lực.

Cô đến gần giường,nhìn Vũ Chính đang nhắm mắt nằm trên giường.

Nhẹ nhàng mà thở ramột hơi, nói: “Vừa rồi gặp Kelvin ngoài hành lang, anh ta đưa cho anhtập văn kiện này.”

“Ừ!” Cô cầm văn kiệnđưa cho anh.

Vũ Chính mở to mắt,nhìn tập văn kiện, không cầm lấy, chỉ nói: “Em xem giúp anh đi!”

Hinh Ý không ngờ anhlại nói như vậy, nhất thời không có phản ứng, một lúc sau mới thởdài.

“Anh biết em chưa baogiờ hỏi đến chuyện công việc của anh mà, trước kia không, hiện tạicũng không.”

“Cái này có liên quanđến Lâm thị.”

Cô nghe thấy câu nóikia thì sững sờ, có quan hệ với Lâm thị? Anh nguyện ý cho mình biếtsao?

Hinh Ý chậm rãi mởvăn kiện ra, xem nội dung từng tờ từng tờ một, vẻ mặt càng ngàycàng ngưng trọng.

“Anh tính đá hết tấtcả các nhân vật kì cựu trong Lâm thị cùng Giang thị ra khỏi hội đồngquản trị sao?” Cô dò hỏi.

“Không chỉ có các nhânvật kì cực mà còn có những kẻ thân thích theo sao cạp váy.”

Trên thực tế, anhchính là muốn loại bỏ hoàn toàn hình thức kinh doanh gia tộc của Lâmthị và Giang thị. Cho dù lúc này anh không làm thì Giang thị cùng Lâmthị sớm muộn gì cũng bị đám hoàng thân quốc thích kia phá tan.

Hinh Ý ngồi vào mépgiường, đôi mắt của hai người nhìn nhau.

“Bọn họ đã ở trongLâm thị và Giang thị vài chục năm rồi, làm gì có thể dễ dàng đábọ đi như vậy được?” thật lâu sau cô mới nói được một câu như vậy.

Cô không phải khônghiểu rõ quyết tâm của anh, cô cũng Giang thị cùng Lâm thị có thểthoát khỏi hình thức cố hữu để vực dậy, nhưng bởi vì như vậy màGiang thị cùng Lâm thị từ nay sẽ không còn được yên bình.

Vũ Chính duỗi taytrái ôm cô vào trong lòng, Hinh Ý cũng vươn tay ôm chặt lấy eo của anh,nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực anh, tham lam hưởng thụ mùi hương của anh.

Anh chưa bao giờ dùngnước hoa, nhưng trên người anh lại tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt làmsay mê lòng người, làm cho người ta cảm thấy an tâm mà trầm mê khôngthể tự thoát ra được.

“Em chỉ cần tin tưởnganh là được rồi, những chuyện khác không cần để ý làm gì.” Giọngnói của anh trầm thấp mà có chút khàn khàn, lại làm cho người ta antâm như vậy.

Hinh Ý nằm trong lồngngực anh, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, vịn vai củaanh, dụi dàng nhìn vào ánh mắt anh, khuôn mặt tràn đầy vẻ tin tưởngcùng ý nghĩ yêu thương.

“Hứa với em, bất kểchuyện gì có xảy ra cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình trướctiên, không cho phép quá mệt mỏi. Em cũng hứa với anh, em sẽ luôn tintưởng anh.”

Hai người nhìn nhau cười,tất cả đều như gió thoảng mây trôi.

Tuy Hinh Ý rất phảnđối việc Vũ Chính muốn sang Mĩ, nhưng mà hình như bên kia thật sự cóchuyện gì rất quan trọng, cuối cùng Vũ Chính vẫn theo kế hoạch cũmà xuất phát.

Hinh Ý vẫn lo lắng chosức khỏe của anh, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh so với mấy ngàytrước đã tốt hơn rất nhiều nên cũng không ngăn cản nữa.

“Sang bên kia nhớ chúý giữ ấm cho cậu chủ, mỗi ngày cách hai tiếng phải nhắc nhở anh ấynghỉ ngơi một chút, còn nữa mỗi buổi sáng nhớ phải…” ở trong đạisảnh, Hinh Ý dặn dò hộ lý không ngớt.

Vũ Chính ngắt lời cô,bảo hộ lý đi ra ngoài.

“Người ta là hộ lýchuyên nghiệp nên cũng biết phải làm thế nào mà.” Anh nhìn cô mộtchút, thở dài nói.

“Em sợ anh ta không đủcẩn thận, lo lắng cậu ấm như anh khiến cho người ta khó chiều màthôi.” Mắt Hinh Ý trắng dã không còn chút máu, anh không biết người talo lắng cho anh nhiều thế nào đâu. Đêm qua Hinh Ý thức trắng đêm không ngủđược.

“Được rồi, anh phảilên máy bay đây.” Anh nhìn nhìn ra ngoài, đến JL ở Mĩ phải lập tứctham dự một hội nghị.

“Đây là máy bay riêngcủa mình, chậm một chút không được sao.” Cô ngồi trên ghế sofa, khôngchịu buông tay.

Vũ Chính cũng khôngchấp nhìn cô một cái, “Bướng bỉnh, anh phải đi làm việc, không phảiđi du lịch.” Giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.

Cô gái này không dễgì làm nũng, nhưng một khi đã phát tác thì anh tuyệt đối không thểngăn cản được.

Hộ lý đứng trước cửalớn vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt chưa từng liếc sang, chỉ lẳng lặngchờ đợi, dường như hoàn toàn không thấy cảnh hai người đang triền miênlưu luyến chia tay ở bên trong.

“Anh đi đi.” Cuối cùnghôn lên trán anh một cái rồi bảo hộ lý giúp anh ngồi lên xe lăn.

Hôm nay, Hinh Ý quaytrở về nhà họ Lâm ăn cơm tối với ba mẹ.

“Chăm sóc cho Vũ Chínhchắc là mệt chết rồi nhỉ, nhìn xem con gầy đi rồi này, cằm nhọnhoắc.” Lâm mẹ đau lòng sờ sờ cằm của con gái mình.

“Có mệt gì đâu mà,gần đây con ăn không ngon thôi.” Cô cũng không biết có chuyện gì xảy ranữa, từ khi Vũ Chính sang Mĩthì mình ăn không được ngon lắm, chắc là bởi vì mình quá nhớ anhấy.

Lúc này, chị Hàngbưng dĩa cá hấp lên nói: “Con nghĩ chắc tiểu thư nhớ thiếu giá quánên mắc bệnh tương tư đó.”

Hinh Ý đang muốn phảnbác lời trêu ghẹo của chị Hàng, nhưng mà khi ngửi thấy mùi cá thìcảm thấy rất chán ghét, chạy vội vào toilet.

Thật ra thì cũng khôngnôn quá nhiều, nhưng mà dạ dày rất khói chịu, bởi vì từ hôm qua chưaăn thứ gì nên chỉ không ngừng nôn ra nước chua.

Tay Hinh Ý bám chặtvào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch mát lạnh, nôn đến chảy nướcmắt, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chi Hàng cũng chạyvào, vừa vỗ lưng cho cô vừa hỏi: “Có phải ăn trúng thứ gì không? Saolại nôn nhiều như vậy?”

Hinh Ý rửa mặt, nhìnvào gương, cau mày: “Không có, dạo này đều như vậy, dạ dày không đượctốt lắm.”

Vẻ mặt chị Hàng đầyý tứ sâu xa nhìn gương mặt Hinh Ý, nụ cười càng lúc càng rộng, nếpnhăn trên khóe mắt càng sâu: “Có phải là có cái kia rồi không?”

Hinh Ý cũng ngẩnngười, chỉ mờ mịt nhìn vào gương. Dạo này chính mình cũng bận túibụi ở công ty, hình như đãkhông để ý vài thứ. Cái kia… “dì cả” hình như đã hai tháng khôngtới, trước kia cô chưa bao giờ bị như vậy.

“Vẫn chưa biết cóphải hay không, trước tiên vẫn chưa vội cho anh ấy biết.” Hinh Ý cũngkhông thể giấu được nụ cười tươi tắn.

Hai tuần sau, Hinh Ýnói chuyện điện thoại với Vũ Chính trong thư phòng.

“Dạo này có phải embị bệnh không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Vũ Chính ngắm nhìnkhuôn mặt của Hinh Ý, hơi gầy một chút.

“Làm gì có? Do ánhsáng có vấn đề, hơn nữa em vừa mới tẩy trang.” Tâm trạng Hinh Ý rấttốt, nhưng rồi lại nghiêm túc hỏi: “Em vẫn còn chưa hỏi anh đây, có ăncơm, đi ngủ đúng giờ không?”

“Vợ yêu đại nhân đãdặn dò, anh nào dám không tuân theo?” Ở đầu dây bên kia Vũ Chính cũngrất nghiêm túc trả lời.

“Em nhớ anh, khi nàothì anh trở về thế?” em có tin tốt muốn chia xẻ với anh. Hinh Ý khôngthể chờ đợi được muốn chia xẻ tin vui của bọn họ.

“Giải quyết xong việcbên này anh sẽ về, có lẽ khoảng nửa tháng nữa. Em phải tự chăm sóccho mình, không bằng trở về nhà họ Lâm thì tốt hơn, người nhà bên kiacó thể chăm sóc cho em…” Vũ Chính lo cô ở một mình không quen.

“Em không cần, em muốnở nhà của mình. Anh giải quyết xong việc bên kia phải lập tức trởvề, biết không?”

“Tuận lệnh, vợ yêuđại nhân. Còn nữa, trở về anh có một món quá lớn muốn tặng em.” VũChính nhìn hợp đồng bên cạnh máy tính củamình, lần này sang Mĩ mục đích là muốn làm cho JL hoàn toàn tấncông vào thị trường trong nước, còn có phải giúp cho Giang thị cùngLâm thị thay da đổi thịt.

Nụ cười của Hinh Ýcàng rạng rỡ: “Em cũng có một món quà muốn tặng cho anh.”

Tay cô vuốt ve bụngmình, nhớ đến lời nói hôm trước bác sĩ đã nói với cô, thai nhi đượchai tháng rất khỏe mạnh, nhưng mà thân thể của cô hơi gầy, phải chúý bồi bổ cùng nghỉ ngơi, giữ cho tinh thần thoải mái, không được đểtâm trạng bị kích động.

Trong thân thể cô đangmang một sinh mạng khác, đây là chuyện vui mừng kì diệu cỡ nào.

Hơn nữa, ngoại trừlúc đầu mang thai có những phản ứng khó chịu, những thứ khác đềukhỏe, cũng không lo được lo mất như mọi người, tâm tình rất thoải mái.

Nhưng mà, chính mìnhcũng chưa nói chuyện này với ai. Bởi vì cô muốn để cho ba ba của đứatrẻ là người biết tin này đầu tiên. Mỗi một ngày hai người đều hyvọng thời gian trôi qua thật nhanh, Vũ Chính có thể sớm trở về mộtchút cùng cô chia xẻ tin vui này.

“Em cũng có quà? Mónquà gì vậy nhỉ?” tâm trạng của Vũ Chính cũng rất vui vẻ, dường nhưcách cả một Thái Bình Dương cũng có thể chạm vào niềm vui của HinhÝ.

“Anh muốn biết thìsớm trở về đi.” Hinh Ý thừa nước đục thả câu.

Con à! Con ơi! Con biếtkhông? Ba của con, anh ấy có thể dùng sức của chính mình đểsáng lập ra một tập đoàntài chính JL hùng mạnh nhất toàn cầu; anh ấy có thể vì cứu mẹ màngay cả tính mạng cũng không màng đến, anh ấy là một người đàn ôngrất giỏi.

Cho tới bây giờ Hinh Ýchưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, chưa bao giờ mong chờ tươnglai như vậy, ngay cả người bên cạnh mình cũng có thể cảm giác được.

Trong công ty, tất cảmọi người đều kinh ngạc không biết người phụ nữ mạnh mẽ trong mắtbọn họ trở nên thích cười từ khi nào, kinh ngạc nhất chính là thưkí của cô.

Trước kia buổi sángvừa đến văn phòng Lâm tổng nhất định phải có một ly cà phê nóng đặttrên bàn, mà hôm nay, loại cà phê thường uống đều đổi thành sữa.

Trong nhà, tuy bìnhthường cô cũng không vênh váo hất hàm sai khiến người giúp việc, nhưngcũng có lúc tự nhiên tâm tình không tốt thì sắc mặt đanh lại. Đặcbiệt là sau khi tan tầm trở về, người giúp việc luôn phải chú ý.

Nhưng mà, không biếttừ lúc nào mà vẻ mặt của phu nhân luôn vui vẻ như vậy, lại còn tròchuyện với quản gia những việc lớn nhỏ trong nhà, còn nói chuyệnthực đơn với đầu bếp, đây thực sự là một thay đổi thần kì.

Cô nhìn vào ảnh chụpsiêu âm của con cùng ảnh cưới của hai người, thật ra thì hạnh phúcchỉ đơn giản như vậy, có người yêu mình cùng người mình yêu.