Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 27: Biến cố bất ngờ




Trong phòng họp tòanhà Lâm thị.

Cuối cùng thì Hinh Ýcũng kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày hôm nay, xương cốt cảngười đều rã rời, việc duy nhất cô muốn làm lúc này là về nhà tắmrửa đi ngủ.

Lần trước còn nghĩrằng mang thi giai đoạn này ngoại trừ hay nôn mửa thì không có gìkhác thường cả, lúc này thì không như vậy nữa. Thì ra từ lúc mangthai thì đặc biệt thích ngủ, hơn nữa còn rất dễ mệt mỏi.

Cô là người có đồnghồ sinh học vô cùng chuẩn, đây là thói quen từ lúc còn nhỏ của cô,mỗi ngày đều tuyệt đối nghiêm túc thức dậy đúng giờ. Nhưng gần đâycô lần đầu tiên có ý niệm ngủ nướng. Nhớ đến tuần này đã ba ngàyđến công ty muộn so với trước kia, thư kí bày ra vẻ mặt vô cùng khótin, làm cho cô cảm thấy rất buồn cười.

Cô thể là vì chồngkhông có bên cạnh mình, chuyện hạnh phúc như vậy không có ai chia xẻ,cô rất muốn bay qua tìm anh ngay lập tức, hoặc là có đôi khi tròchuyện qua điện thoại, lời nói đã đến miệng nhưng vẫn nuốt lại.Thật sự là quá dày vò.

“Hinh Ý, đêm nay chúngtôi đi ăn món Pháp, có hứng thú đi cùng không?” Giám đốc Lưu bộ phậnnghiệp vụ đã qua tuổi bốn mươi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sốngnhư một cô gái cho nên Hinh Ý cũng đã quen không cần phân biệt lớnnhỏ.

Hinh Ý nghĩcó về nhà cũng chỉ ăn cơm một mình, không bằng đi ra ngoài bồi dưỡngtình cảm với cấp dưới một chút cũng tốt nên đã đồng ý ngay.

Đang lúc mọi ngườicười cười nói nói đi ra khỏi phòng họp thì điện thoại của Hinh Ývang lên.

Mọi người đều rờikhỏi, chỉ có một mình Hinh Ý ở trong phòng họp. Cô nhìn màn hìnhđiện thoại di động một lúc.

“Chú hả?” Người chúbình thường đều không muốn nói chuyện nhiều với mình Lâm Đạt Quảnghôm nay lại gọi điện cho mình, thật là hiếm thấy. Ngàn vạn lần đừngmang tới chuyện phiền toái gì thì thật tốt.

“Hinh Ý, con mau chạyđến bệnh viện Nhân Ái ngay, bệnh tim của anh cả phát tác, đang ởtrong phòng cấp cứu.” Giọng nói của Lâm Đạt Quảng vô cùng vội vàng.

Lòng Hinh Ý như mộttảng đá ‘đùng’ một tiếng rồi rơi xuống hố nước không đáy, nặng nềvô cùng.

Đầu óc mơ hồ, chốngtay lên chiếc bàn dài mộtlát mới định thần lại được. Cô lập tức lao ra khỏi phòng họp, chạyvề hướng thang máy đi xuống bãi đỗ xe.

Bỏ lại một nhómngười không hiểu chuyện gì, không phải đã nói sẽ cùng đi ăn món Phápsao?

Hinh Ý run rẩy cầm taylái, lòng bàn tay toát mồ hôi làm cho tay cô trơn trượt gần như khôngthể cầm lái được.

Làm sao bệnh tim lạiđột ngột tái phát như vậy? Mấy ngày hôm trước cô rõ ràng đã nóichuyện với bác sĩ chuyên khoa, ông ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng thậttốt thì bệnh tình sẽ không nghiêm trọng mà.

Cô vừa nghĩ vừa nhấnga tăng tốc, chiếc xe thể thao chạy cực nhanh trên đường.

Chỉ là cô tuyệt đốikhông thể tưởng tượng được lại xảy ra chuyện như vậy, không thể tưởngtượng được mình lại không thể nhìn thấy mặt ba mình lần cuối cùng.

Khi cô lảođảo bước tới phòng cấp cứu của bệnh viện thì trông thấy chú đangche mặt gục vào tường, trên mặt thím cũng có vài giọt nước mắt.

“Ba à…” Một lúc lâucó mới tìm lại được giọng nói của mình, cô áp chế không để chomình run rẩy.

“Anh cả vừa đi rồi,bác sĩ nói là đột ngột bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu quá trễ…” Vừanói vừa nức nở, nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt rất bi ai thống khổ.

Hinh Ý cảm thấy toànbộ thế giới đều đang xoay tròn, cô không thể nhìn rõ bất kì thứ gì, cũngkhông biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là thật ra thì chính mình cũngkhông dám nghĩ đến.

Cứ như vậy yên lặngmột phút đồng hồ mới dần dần cảm giác được mình còn có sức phátra tiếng nói.

“Chú gạt cháu, đầutuần này cháu mới về thăm ba, sắc mặt của ba vẫn cực kì tốt, vẫnđánh cờ với cháu, vẫn trò chuyện với cháu về chuyện khi còn bé. Bacủa cháu đang ở đâu? Ba của cháu hiện đang ở đâu, cháu muốn đi tìm ba.”

Cô không hề chảy nướcmắt, đơn giản là vì không tin.

Bởi vì vừa được đưađến phòng cấp cứu, hiện giờ vẫn chưa đưa đến nhà xác, chỉ có thểđứng ở trước cửa phòng cấp cứu.

Cô từng bước từngbước đi qua, y tá giúp cô vạch tấm vải trắng xuống.

Cô vừa nhìn thấy mặtba mình thì nước mắt liền rơi xuống. Hai tay dùng sức nắm lại, khôngmuốn để cho chính mình khóc thành tiếng, cả người run rẩy, không thểtin được đây là sự thật.

Mới vài ngày trước,ba vẫn dạy cho cô sau khi có con rồi thì nên đặt tên gì cho hay.

Mới vài ngày trước,ba vẫn còn nắm tay cô nói khi còn bé cô rất bướng bỉnh, không chịuluyện chữ, phải đặt mua chocolate từ Thụy Sĩ về thì cô mới chịuviết.

Mới vài ngày trước,ba còn chê cười cô một ngày trước khi lấy chồng tối hôm ấy còn ởtrong thư phòng của ông khóc đến không thể kìm nén được, nói khôngmuốn gả đi, không muốn rời khỏi ba ba. Nhưng mà sau khi gả đi thì cảtháng không về nhà lấy một lần.

Ba của cô vài ngàytrước còn dùng ánh mắt hiền hậu yêu thương nhìn cô, đôi bàn tay khôgầy kia còn vuốt ve mái tóc cô. Nhưng mà, hiện tại ông đã mất, làmsao có thể?

Hinh Ý nâng bàn tay bamình lên, nơi đây vẫn còn một chút nhiệt độ, vẫn chưa lạnh, nhấtđịnh vẫn còn sống.

Hai mắt cô đẫm lệnhìn bác sĩ đứng bên cạnh, vừa run rẩy khóc vừa nói: “Anh xem…vẫncòn nhiệt độ…tay…vẫn còn nóng…tiếp tục cấp cứu đi…cứu ba…”

Hai tay kéo lấy taybác sĩ, bác sĩ cho dù đã nhìn quen cảnh sinh li tử biệt giờ phútnày cũng phải động lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối nói:“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin hãy nén bi thương!”

“Không phải…vẫn cònnóng…tay…” Ngay cả một câu nói cô cũng không thể nói hoàn chỉnh.

Y tá bên cạnh đi tớiđẩy giường bệnh đi, cô nhìn thấy mặt của ba mình cứ từng chút từngchút một bị tấm vải che lại.

Cô dùng sức cầm lấytay y tá, y tá kinh ngạc lùi lại một bước, nhìn thấy cô khóc đếnnỗi mặt mũi lấm lem thì đều không đành lòng.

“Đừng ai nghĩ đếnviệc bắt ba tôi đi…không được phép…” Cô cầm thật chặt thành bảo vệcủa giường bệnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tấm chăn đơnmàu trắng, không có hình dáng, chỉ còn lại một vệt nước nhàn nhạt.

Lúc này, Lâm ĐạtQuảng đi tới vỗ vai cô, “Hãy để cho anh cả yên tâm ra đi đi.”

“Không…ba của cháu vẫnchưa đi…chú gạt cháu…” Cô có chết cũng không chịu buông tay.

Lâm Đạt Quảng kéo taycô sang một bên, đau lòng nói: “Sao cháu lại như thế? Cháu không nghĩxem nếu chị dâu biết thì làm sao bây giờ, cháu là đứa con duy nhấtcủa nhà họ Lâm, cháu là trụ cột của cả nhà.” Mỗi khi mình gặpphiền toái, Lâm Đạt Quảng mới thừa nhận Hinh Ý là trụ cột.

Hinh Ý như không cònsức lực mà ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, cô còn có mẹ.

Nếu như mẹ đang đặcbiệt sang Thái Lan cầu phúc cho ba mà biết ba đã qua đời thì tìnhcảnh sẽ thảm như thế nào đây?

Lúc trước mẹ của cômạo hiểm bỏ qua lời phản đối của toàn gia tộc để lấy con trai của mộtthầy giáo, dưới áp lực như vậy mà cũng có thể kiên định không phảilà ba thì sẽ không lấy chồng, tình yêu này lớn cỡ nào.

Cô không dám tưởngtượng sau khi mẹ biết chuyện này sẽ như thế nào, không dám nha!

Lâm Đạt Quảng nhìn bộdáng thương tâm xuất thần của Hinh Ý, cân nhắc xem phải nói như thếnào. Ông nghĩ ngợi, rồi đảo mắt sang vợ mình.

Bà lập tức hiểu ý,đi qua ôm lấy Hinh Ý, vừa để cho cô tựa vào ngực của mình khóc, vừavỗ lưng giúp cô thở dễ dàng hơn, vừa an ủi cô: “Cháu ngoan, cháu làbảo bối của anh cả. Anh ấy đi rồi cũng không muốn nhìn thấy cháu đaukhổ như vậy. Nhưng mà…nhưng mà thím có vài lời không biết có nên nóihay không.” Giọng của bà càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lạimột tiếng thở dài.

Hinh Ý tuy vẫn cònkhóc nức nở, nhưng mà vẫn nghe được lời của bà rất dè dặt. Ngườithím này bình thường ở trong nhà cũng không được xem là nhân vật lợihại gì, cùng ít khi trò chuyện với Hinh Ý.

“Thím, hai người đềulà…người thân nhất của cháu, có lời gì…mà không thể nói với cháuchứ?”

“Chỉ là, chuyệnnày…thím…thật sự không biết nên nói thế nào.”

Hinh Ý càng thêm nghihoặc, càng cảm thấy được có vấn đề.

“Là như vầy, hôm nayquản gia nhận được một bưu kiện của Vũ Chính gửi về từ bên Mĩ. Bởivà là khẩn cấp nên chúng tôi lập tức đưa cho anh cả. Nhưng mà anh cảcầm bưu kiện kia mở ra xem rồi ở trong thư phòng cả ngày không rangoài, trong thư phòng thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ném đồ đạc,mà anh cả lại dặn dò chúng tôi không được vào. Không còn cách nàokhác thím mới gọi điện bảo chú cháu trở về, không nghĩ tới vừabước vào cửa…” thím nghẹn ngào, nói không được.

Hinh Ý cảm thấy khôngthể tin được, làm sao có thể? Đều là lừa gạt cô, cảm giác đầu tiêncủa cô chính là bọn họ đang bắt tay lừa gạt cô.

Lúc này Lâm Đạt Quảngđi tới nói: “Phần bưu kiện kia bây giờ vẫn còn đang ở trong biệt thưnhà họ Lâm, cháu có thể về nhà xem, chúng tôi đều không lừa gạtcháu.”

Hinh Ý đẩy bọn họ ra,thẳng một đường lao như điên ra khỏi bệnh viện, cắm chìa xóa vàokhởi động xe, buông phanh ra, đạp ga chạy đi. Tất cả những động tácnày rất quen thuộc, động tác này đã làm ngàn vạn lần nên có thểhoàn thành trong nháy mắt. Nhưng mà hôm nay cô gần như dùng hết tất cảsức lực mới có thể làm xong.

Tiếng động cơ củachiếc xe thể thao trầm thấp mà mạnh mẽ, xe lại chạy như bay trong mànđêm, lần lượt vượt qua vài đèn đỏ, còn không muốn sống mà lấn sangđường hai chiều vượt lên trong chốn thành thị phồn hoa.

Chạy điên cuồng nhưvậy là vì cô muốn chứng minh sự thật không phải như thế. Không phảilà vì có liên quan đến Vũ Chính mà ba ba mới phát bệnh tim.

Cô tin tưởng anh, khôngcó gì có thể làm cô dao động.

Nhưng mà sự thậtchính là như vậy, anh vĩnh viễn không giống như những gì cô nghĩ.

Lúc Hinh Ý trở lạibiệt thự nhà họ Lâm, cô dừng xe lại nhưng không có dũng khí bướcvào.

Nếu như là sự thật,vậy thì phải làm sao? Cô chỉ có thể tự nói với mình đây không phảisự thật, tuyệt đối không thể nào là thật sự.

Tất cả mọi ngườitrong nhà đều chạy đến bệnh viện, cả vườn hoa và các phòng đều imắng.

Hinh Ý dừng xe trướccửa hành lang biệt thư, nhưng không tắt máy ngay lập tức.

Cho dù thật sự cómột bưu kiện, như vậy cũng không thể khẳng định là do Vũ Chính gửitới.

Cô từng bước một bướclên bậc thang, mở cửa ra, lại đi về phía cầu thang xoắc ốc trước đạisảnh. Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không chú ý đến tấm thảmtrước cầu thang, bị vấp một cái, đầu gối đập vào tay vịn cầu thang.Nhưng mà cô tuyệt đối không cảm thấy đau, ánh mắt của cô chỉ nhìn lênlầu, tâm tư của cô chỉ hướng về phía thư phòng.

Thư phòng vẫn là thưphòng kia, vẫn là thư phòng nơi cô từng chơi đùa lúc nhỏ, nhưng màgiờ khắc này, cô lại hy vọng chính mình lại chưa từng biết đến nơinày.

Hinh Ý mở đèn thưphòng lên, trên mặt đất phủ đầy những mảnh vỡ bình hoa, nhưng bìnhhoa kia bình thường vẫn là bảo bối của ba.

Cô đi đến trước bànsách, nhìn bưu kiện đã bị vò nát, trống ngực không ngừng đập nhanhhơn.

Mở ra, xem từng chữmột, lòng càng xem càng chùn xuống, ngón tay nắm chặt lấy tờ giấy,run rẩy.

Cô không tin, tuyệt đốikhông tin, đây không phải là thứ Vũ Chính gửi cho ba ba xem. Làm sao cóthể?

Điện thoại không ngừngvang lên, cô dường như không nghe thấy gì, nhưng mà tiếng chuông vẫn vanglên, như thể không nhận sẽ không bỏ qua.

Cô nhìnmàn hình, cầm điện thoại lên nhận.

“Hinh Ý, tại sao lâunhư vậy mới chịu nghe? Ngày mai anh sẽ trở về, rất nhanh em có thểnhìn thấy anh.” Giọng nói của Vũ Chính không kìm nén được hưng phấn,xa cô lâu như vậy, thật sự rất rất nhớ cô. Vừa nghĩ đến việc có thểđược nhìn thấy cô, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tay của anh nắm lạingồi của ngày không nhúc nhích, eo đã chết lặng không còn cảm giác,mày nhíu lại, bộ dạng rất thống khổ. Ngày hôm nay liên tục mở nămhội nghị, chính là muốn trở về thật sớm, có thể nhanh chóng đượcnhìn thấy cô.

Hinh Ý chỉ nghe thấytiếng hít thở của mình, trong thư phòng to như vậy, lại tĩnh lặngchỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình.

“Hinh Ý?” Vũ Chínhthấy cô không trả lời nên nghi hoặc gọi một tiếng.

“Anh…đã gửi một vănkiện cho ba em sao?” Hinh Ý nói từng chữ từng chữ một, nói thậtchậm, sợ anh nghe không được rõ.

“Là anh gọi người đưađến, chuyện này nhất định phải được ba ủng hộ mới thành công. Hơnnữa ba…” Anh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cô nên cũng chỉ cóthể trả lời như vậy.

Hinh Ý không còn nghethấy những lời anh nói tiếp sau đó, nước mắt không một tiếng độngmà rơi đầy mặt. Chân nhũn ra đứng không vững nữa, ngã ngồi trên mặtđất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô nhìn những tờ giấytuyên thành trên mặt đất, trên đó còn có vài chữ viết bằng bút lông:“Tâm huyết cả đời, hủy trong chốc lát.” Đó là chữ của ba ba, từ nhỏông đã cầm tay dạy cô viết, làm sao cô không nhận ra được. Nhìn nhữngcon chữ kia, cô cảm thấy thế giời của mình như sụp đổ.

Giọng nói của VũChính vẫn còn truyền đến từ trong điện thoại, cô giơ tay lên, dùngsức vứt nó vào góc tường.

Những bộ phận vỡthành từng mảnh nhỏ, tựa như lòng cô bây giờ.

Cả đêm nay, biệt thựnhà họ Lâm chỉ nghe thấy tiếng đứt quãng của một cô gái, âm thanhnức nở không ngừng vang lên, lẳng lặng quanh quẩn trong căn phòng.