Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 24: Thử




Trong thư phòng củabiệt thự nhà họ Giang.

Ánh mắt của Giang VũTuyên, chị hai của Giang Vũ Minh không chút cảm xúc nhìn Lâm ĐạtQuảng, sắc mặt âm hiểm gần như chảy nước.

“Qua vài ngàynữa Vũ Chính sẽ ra tay, hiện tại ông ở trong Lâm thị còn nắm chắcđược bao nhiêu phần?”

“Trong hạng mục với JLlần trước Lâm thị cũng chịu thiệt hại rất lớn, hiện tại có ngườiđang điên cuồng thừa dịp này mà thu mua một số cổ phần khá lớn củaLâm thị, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Hiện tại trongtay tôi nắm giữ cũng không bao nhiêu.” Lâm Đạt Quảng thấp giọng chánnản nói.

Thật sự ông ta cũngkhông biết đang xảy ra chuyện gì, dường như có người đang đứng phíasau chỉ đạo tất cả.

Giang Vũ Tuyên cau mày,gần đây Giang thị cũng không hề bình yên, bởi vì trong hạng mục vớiJL đi khắp nơi gom góp tài chính, hiện tại đang thiếu một khoản nợlớn, điểm chết người nhất là tên Giang Vũ Chính kia đã trở lại.

Nhắc tới Vũ Chính côlại nhận không thể giết chết nó. Đứa em trai bảo bối của cô cũngbởi vì nó mà phải lưu lạc ở nước ngoài. Cô đã sớm nhắc nhở VũMinh là Vũ Chính không phải một ngọn đèn đã cạn dầu, không ngờ nólại không kiên nhẫn như vậy, giờ thì…, cô tuyệt đối không thể để chomình thua trên tay nó.

“Ông tiếp tục trở vềgiám sát Lâm thị, tôi không tin nó ngay cả gia nghiệp của nhà vợ mìnhcũng muốn nuốt.” Giang Vũ Tuyên biết rõ Giang Vũ Chính yêu Hinh Ý nhưyêu mạng, lúc trước khi nó dám chống lại lời của ông nội trong lúcbệnh tình nguy kịch đã dặn dò, tình nguyện từ bỏ 30% cổ phần củacông ty cũng không đính hôn với tiểu thư nhà họ Phương thì cô đã nhìnra.

Nhưng mà cô cũng khôngnhìn ra được đến tột cùng Giang Vũ Chính muốn làm gì, nó muốn nắmbắt Lâm thị với mục đích gì? Theo lí mà nói, là con rể của nhà họLâm, nếu nó muốn gia nhập vào Lâm thị thì cũng có thể có một vịtrí nhất định, vì sao phải đi nước cờ hiểm này chứ? Một ý niệmkhông tốt chợt lóe lên trong đầu cô, chẳng lẽ nó…

Vũ Chính ngồi trongvăn phòng tổng tài tòa nhà Giang thị, nhìn những hạng mục của côngty bị Vũ Minh làm cho rối tung lên, hàng mi nhẹ khép lại, môi hơinhếch lên.

Các giám đốc bộ phậntài vụ cùng bộ phận kinh doanh đều rất phẫn nộ, không lên tiếng.

Thật ra thì cũng khôngthể trách bọn họ, ông chủ yêu cầu làm, sao bọn họ có thể không nghetheo? Huống chi khi đó Giang Vũ Minh lại nắm quyền cao nhất.

Sau khi Vũ Chính xemhết những văn kiện cùng báo cáo, nhấn nút gọi Kelvin vào.

“Thông báo cho bộ phậnnhân sự, bộ phận tài vụ do Ngô Trạch tiếp nhận, bộ phận kinh doanhđể cho Phàm Kính tiếp nhận. Về phần hai vị này…”

Anh nhìn hai người kiacũng đang yên lặng nhìn anh: “Thì đều đưa đến bộ phận nhân sự.”

Lúc đầu giám đốc Labộ phận tài vụ không phục: “Giang Vũ Chính, lúc ba của tôi thay Giangthị giành thiên hạ không biết anh còn đang ở đâu đấy. Hiện tại anhdám một cước đá văng tôi sao? Tôi cũng không tin…”

Không đợi ông ta nóixong, Vũ Chính dựa lưng vào chiếc ghế bên bàn làm việc, nhẹ nhàngnhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên một chút mệt mỏi.

Bảo vệ hiểu ý lậptức kéo ông ta ra ngoài.

Trợ lí tổng giám đốcKelvin lo lắng nhìn anh, “Giang tiên sinh, muốn nghỉ ngơi một chútkhông?”

Trên danh nghĩa anh làtrợ lí tổng giám đốc, nhưng trên thực tế lại là người Vũ Chính tintưởng nhất, anh được Vũ Chính mang về từ Mĩ, là một trong số ítnhững người biết Vũ Chính là ông chủ của JL, từ khi du học trở vềđi theo Vũ Chính vẫn luôn ở bên cạnh anh. Cho nên trước mặt mọi ngườivẫn giả vờ gọi anh là Giang tiên sinh.

Vũ Chính chỉ hơi caumày, không trả lời anh. Cơn đau đầu chết tiệt đánh úp lại từng cơn,cộng với việc ngày hôm nay đã ngồi trong một tư thế liên tục bốntiếng đồng hồ, toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Kelvin biết sau khi anhbị tai nạn rất dễ bị mệt, lập tức đỡ anh lên xe lăn đẩy vào phòngnghỉ ngay trong văn phòng.

Sau khi Vũ Chính trởvề phòng nghỉ của anh được thiết kế lại, còn có một toilet thiếtkế dành riêng cho anh.

Đang lúc Kelvin giúpanh đắp lại tấm chăn rồi kéo màn lại thì tiếng chuông điện thoạivang lên.

Vũ Chính cau mày, trênvầng trán tái nhợt đã lấm tấm một tầng mồ hôi, như là không nghethấy điện thoại đang vang lên.

Kelvin đành phải nhậnđiện thoại.

“Lý tiên sinh.” Anh cẩnthận đi đến phía bên trái Vũ Chính nói với anh.

Vũ Chính biết Lý tiênsinh chính là chỉ Lý Tử Ngôn, cũng không muốn cậu ta phải lo lắng nênmở mắt ra cầm lấy điện thoại.

Cả cuộc điện thoạianh chỉ nói “Ừ”, “Tuần sau tôi trở về.”

Bên kia Lý Tử Ngôn nghethấy giọng nói yếu ớt của anh cũng vô cùng lo lắng, chỉ muốn khuyênanh cứ để mọi chuyện từ từ rồi trở về xử lí cũng không muộn, khôngnghĩ tới anh đã trực tiếp cúp điện thoại.

Vũ Chính nằm trên giường,cơn đau đầu cũng gần hết, toàn thân đẫm mồ hôi ngược lại càng làmanh thêm tỉnh táo, chỉ nhắm mắt lại nhưng không ngủ.

Chuyện này phải nhanhchóng giải quyết cho thật tốt, kéo dài càng lâu, đối với Giang thịcùng Lâm thị mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Văn phòng tòa nhà Lâmthị.

Hinh Ý vẫn bận rộnnhư bình thường, bởi vì tổn thất nặng nề trong hạng mục hợp tácvới JL, cả công ty đều rốt tung lên, hơn nữa đáng sợ nhất chính làcó người bên ngoài đã thu mua cổ phần của công ty, bên trong các cổđông đều rục rịch, tình thế giống như đang dần dần thoát ra khỏi tầmkhống chế của cô.

Giọng nói của thư kívang lên từ đường dây nội bộ, “Lâm tổng, Phương Đổng nói muốn gặp cô.”

“Mời dì ấy vào!”aizz, lại thêm một tam cô lục bà rồi. Chỉ là bình thường cô rất ítlui tới với Phương Đổng, sao đột nhiên lại tới đây?

“Hinh Ý à, dì đi thửlễ phục cùng với Khứ Hằng và Quảng Trường mới thuận đường ghé quađây thăm cháu một chút. Dạo này cháu và Vũ Chính có khỏe không?”Phương Đổng chậm rãi mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Phụ nữ nhà họ Phươngđều có đặc điểm như vậy, nói chuyện thường có thói quen nhìn từtrên xuống dưới, kể cả mẹ của mình. Tuy những năm gần đây thế lựccủa nhà họ Phương rõ ràng đang suy sụp trên thương trường, nhưng bởivì bám theo Lâm thị cho nên người hay gia cảnh vẫn có thể duy trì nhưtrước.

Hinh Ý cũng khách sáotrả lời: “Dì sao phải chạy tới đây vậy? Cứ bảo cháu xuống quán càphê bên dưới là được rồi?”

Cô nhìn thấy khuôn mặttrang điểm lòa loẹt của Phương Đổng thì trong lòng dâng lên một cảm giácchán ghét, đột nhiên muốn nhanh chóng về nhà. Nhớ tới lúc sáng VũChính lại ngủ nướng như trẻ con, cô nhìn ly trà trước mắt bốc khói,vẻ mặt cũng giãn ra.

Thật ra thì bìnhthường Vũ Chính đều thức dậy trước cô, hơn nữa vô cùng đúng giờ, chotới bây giờ cũng chưa từng ngủ nướng. Nhưng mà sáng hôm nay lần đầutiên anh lại không muốn xuống giường, cô sợ anh mệt mỏi nên muốn bảotrợ lí của anh hủy bỏ lịch trình hôm nay.

Anh dường như đoánđược cô sẽ để anh không đi làm nên hắng giọng hỏi: “Sao em không gọianh dậy? Đến muộn rồi.”

Cô biết rõ chotới bây giờ anh đều yêucầu rất cao đối với nhân viên cũng như với mình, nhưng mà thời gianchuẩn bị của anh trước khi ra ngoài nhiều hơn người khác gấp vàilần, mỗi lần Hinh Ý đều rất đau lòng, nhìn thấy anh đi giải quyếtgọn gàng từng việc mà đối với người khác được xem là “impossiblemission”. (nhiệm vụ bất khả thi)

“Dì nói này Hinh Ý,gần đây con có nghe thấy tin đồn gì không?” Phương Đổng thử hỏi.

Cô kéo suy nghĩ củamình trở lại: “Tin đồn gì?”

“Nghe nói bên ngoài cóngười thừa dịp thu mua cổ phần của Lâm thị hả? Còn nữa, cổ phầncủa Giang thị hình như cũng bị một thế lực nào đó thâu tóm. Cóphải có người đang muốn chơi hai nhà Giang Lâm chúng ta không?”

“Dì nghe những lờiđồn bên ngoài làm gì? Với tư cách là người đứng đầu Lâm thị cháubiết những lời đồn bên ngoài chỉ là mặt trái, cơ cấu hoạt động củaLâm thị vẫn rất bình thường.” Cô hơi giật mình, tại sao là hỏichuyện này?

Hinh Ý lại cười cườihỏi: “Chẳng lẽ dì không tin tưởng cháu?”

Phương Đổng xấu hổ hokhan: “Sao lại thế được? À, đúng rồi, gần đây sức khỏe của Vũ Chínhđã khá hơn chút nào chưa? Lần trước trong bữa tiệc nhìn thấy nó,hình như sắc mặt không được tốt lắm.” Bà thức thời nhanh chóngchuyển đề tài.

“Nhờ phúc mọi ngườiquan tâm, gần đây cũng không tệ lắm.”

Thật ra thì cô rấtmuốn nói, không có mọi người “quan tâm” có lẽ sẽ nhanh khỏe hơn. Thờigian trước lúc nghe nói anh một lần nữa trở lại Giang thị, biết rõanh cần nghỉ ngơi mà vẫn cứ kéo đến nhà “thăm nom”.

Lúc Hinh Ý về đếnnhà đã là hơn bảy giờ tối, hôm nay bởi vì hủy bỏ một hội nghịbuổi chiều cho nên cô về nhà sớm hơn bình thường.

Nhưng mà dù có vềnhà theo thời gian bình thường thì Vũ Chính cũng về trễ hơn mình.Trước kia bởi vì Giang Vũ Minh nhúng tay vào Giang thị, rất nhiều thứbị làm cho rối tung, hiện tại Vũ Chính cầm lái một lần nữa, tấtnhiên sẽ không để cho Giang thị tiếp tục xuống dốc, cho nên khoảngthời gian này vô cùng bận rộn.

Hinh Ý cho dù có lolắng cho sức khỏe của anh cũng không làm gì được, dù sao việc VũChính đã quyết thì trên thế giời này cũng không có ai có thể thayđổi được.

Nhưng mà lúc Hinh Ýlái xe vào gara cảm thấy rất khó hiểu, hôm nay lái xe đã đưa anh rangoài xe nhưng giờ xe vẫn còn đậu trong gara.

Hinh Ý đi vào trongvườn hoa, xa xa nhìn lên thư phòng, trong thư phòng không có ánh đèn,mà phòng ngủ lại có ánh đèn nhàn nhạt xuyên qua bức màn.

Cô cảm thấy rất khóhiểu, từ sau khi anh trở về từ Mĩ, anh dường như mỗi lúc trời tốiđều ở trong thư phòng đến gần mười một giờ mới trở về phòng ngủ.

Bởi vì lo lắng nênbước chân cũng nhanh hơn.

Đẩy mạnh cửa bướcvào, quản gia vội vàng chạy tới.

“Vũ Chính về rồi sao?Đang ở trong phòng ngủ sao?” Cô nóng lòng hỏi thăm.

Quản gia tuy cũng lolắng nhưng lại không nóng vội, “Chiều nay thiếu gia đã trở về, lúcvề sắc mặt không được tốt lắm, sau khi xuống xe thì trợ lí Thẩm đãcõng thẳng vào phòng. Trợ lí Thẩm nói có thể thiếu gia quá mệtmỏi nên bị đau đầu, còn nói thiếu gia dặn không cần phải gọi bácsĩ. Vừa rồi thiếu gia nhận một cuộc điện thoại nên đã bảo trợ líThẩm về công ty lấy văn kiện.”

Hinh Ý cau mày, bướcnhanh lên cầu thang xoắn ốc. Bình thường khi được người khác cõngxuống xe Vũ Chính đều cảm thấy không được thoải mái, hôm nay lạichịu để người khác trực tiếp cõng lên phòng ngủ, cô càng nghĩ cànglo lắng.

Trong phòng chỉ cóchiếc đèn âm tường le lói, sau khi Hinh Ý đẩy cửa phòng ra, giẫm lêntấm thảm mềm mại đến bên cạnh giường.

Chỉ thấy Vũ Chínhđang lẳng lặng nằm trên giường, tuy đang ngủ nhưng vẫn cau mày. Dù chỉcó ngọn đèn âm tường nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt trắng bệchcủa anh.

Hinh Ý nhẹ nhàng ngồibên mép giường, lấy tay khẽ vén những sợi tóc rơi trên trán anh sangmột bên, ngón tay cảm thấy ươn ướt, thì ra là mồi hôi.

Đau lòng vô cùng, côchỉ có thể cúi đầu đặt những nụ hôn nhỏ vụn trên mặt anh, giống nhưchuồn chuồn lướt nước, sợ đánh thức anh.

Nhưng anh lại hơi giậtgiật, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cô thì khóe miệng yếu ớt hiệnlên một nụ cười.

Đôi mắt Hinh Ý rưngrưng, nhẹ nhàng cười với anh, nắm tay của anh nói: “Đánh thức anh rồisao?”

“Không có, anh mơ mộtgiấc mơ, trong mơ có em và anh, còn có một công chúa đến hôn chúng ta,cho nên anh không thể chờ đợi được nữa mà tỉnh lại.”

“Chỉ biết ba hoa! Đầucòn đau không? Có muốn em gọi bác sĩ đến ngay bây giờ không?”

“Cũng không phải bệnhgì nặng, cùng lắm chỉ là mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát làđược rồi.”

“Nếu không thì sắpxếp thời gian đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, lần trước khôngphải bác sĩ Dương đã nói anh phải trở lại bệnh viện…”

“Anh đói bụng, anh cònchưa ăn cơm trưa nữa.” Người này am hiểu nhất chính là đánh trốnglảng.

Nhưng là lần này lạilàm cho Hinh Ý tức giận, “Vì sao còn chưa ăn cơm trưa, Kelvin làm gìhả? Anh ta…” cô hơi kích động.

“Anh đói bụng.” Lạikhoác lên mình cái ánh mắt đáng thương, đây quả thật là đòn sátthủ.

“Được rồi, để em gọiquản gia mang đồ ăn lên.” Hinh Ý dỗ dành anh.

“Anh muốn ăn mì Ý hảisản do em nấu.” Người này am hiểu nhất chính là một tấc lại tiếnthêm một thước.

Hinh Ý nhìn thấy sắcmặt yếu ớt tái nhợt của anh, không thể tưởng tượng được anh còn nhớđến món mí Ý hải sản.

Đó là món mà lúccòn bên Mĩ cô đã đọc sách và nấu cho anh ăn trong nhà trọ. Bọn họhọc đại học ở hai thành phố khách nhau, Noel năm đó, anh một mìnhlái ô tô vượt hơn 1000 km đến gặp cô.

Boston tuyếttrắng bồng bềnh, cô từ trên cửa sổ nhà trọ nhìn xuống, Vũ Chínhmặc áo khoác màu đen đứng tựa vào xe, thở ra khói trắng phất tayvới cô.

Giờ khắc ấy, nhữnggiọt nước mắt nóng hổi lưng tròng.

Trong căn hộ không cógì cả, chỉ còn một chút súp hải sản còn lại của buổi trưa, cô lấynó làm cho anh món mì Ý hải sản.

Thật ra thì Vũ Chínhcũng không nghĩ tới một LâmHinh Ý được nuông chiều từ bé lại biết nấu ăn, vừa ăn vừa khen ngợicô đảm đang.

Thật ra thì cô cũngmuốn nói cho anh biết, cô chỉ biết làm món này.

Nhưng lại không ngờrằng anh đột nhiên nói: “Từ nay về sau, không cho em nấu cho nhữngngười khác ăn, chỉ được nấu cho anh ăn.”

Cô không biết, thì raanh trong mắt người khác luôn khách sáo giữ lễ lại có thể báo đạonhư vậy.

Trong nháy mắt đãnhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ.

“Được, em đi nấu.” HinhÝ lấy lại tinh thần, đã nhiều năm như vậy không xuống bếp rồi sao.

Nhưng mà Giang VũChính, anh là kẻ bại hoại nhất trên thế giới.

Lúc Hinh Ý làm xongmón mì Ý hải sản mang tới trước mặt anh, đút cho anh hai miếng anhlại nói no rồi, không thèm nể tình chút nào.

Vốn muốn bắt anh phảiăn nhiều một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, bời vì anh đã làm phẫu thuậtdạ dày cho nên mỗi bữa ăn không được bao nhiêu, thì thôi vậy.

Khi cô muốn đi ra ngoàithì Vũ Chính gọi cô lại.

Mặt Hinh Ý đầy vẻnghi hoặc nhìn anh, anh lẳng lặng nói: “Tuần sau anh muốn sang Mĩ.”

Hinh Ý cũng yên lặngkhông nói gì.

“Không được.” Cô độtnhiên nói.