“Mau nhìn giúp tớ, hôm nay tớ nên mặc bộ nào?” Bàn tay Thẩm Nhược Lê lướt qua một dàn lễ phục lộng lẫy, nhưng mãi vẫn không chọn được bộ đồ sẽ mặc vào tiệc mừng thọ của bà Cố tối nay.
Hàn Gia Đồng lười biếng tựa lưng vào sô pha, vừa ăn cherry vừa cho Thẩm Nhược Lê ý kiến: “Váy màu sâm-panh trông khá dịu dàng, thanh thoát, tớ nghĩ Cố Khâm sẽ thích kiểu này. Bộ màu đỏ kia thì nổi bật hơn, người già vẫn thích mấy màu tươi tắn, bà Cố chắc sẽ vừa ý. Còn phải xem tối nay cậu muốn lấy lòng ai.”
Giống với Thẩm Nhược Lê, Hàn Gia Đồng cũng là công chúa sống trong nhung lụa từ nhỏ, không phải lo nghĩ vấn đề cơm áo gạo tiền. Công ty của gia đình đã có anh trai lo liệu nên cô ấy sống thoải mái, tự do tự tại, cùng Thẩm Nhược Lê mở văn phòng thiết kế thời trang này.
Thẩm Nhược Lê nghe xong thì lấy ra hai bộ lễ phục mà Hàn Gia Đồng nhắc đến, mỗi tay cầm một bộ, đứng trước gương ướm thử vào người rồi so sánh.
“Tớ vẫn không biết nên mặc bộ nào, cậu quyết định giúp tớ đi.” Suy đi nghĩ lại một hồi Thẩm Nhược Lê vẫn không chọn được, chán nản treo lại lễ phục lên giá, ngồi xuống bên cạnh Hàn Gia Đồng, kéo cánh tay cô ấy xin ý kiến.
Tuy Thẩm Nhược Lê cũng là một nhà thiết kế thời trang, nhưng cô ta phải công nhận rằng mắt nhìn và sự quyết đoán của Hàn Gia Đồng hơn hẳn bản thân mình, vậy nên mỗi khi chọn trang phục cô ta đều nhờ Hàn Gia Đồng giúp đỡ.
Hàn Gia Đồng nhón lấy một quả cherry đút vào miệng Thẩm Nhược Lê rồi nói: “Theo tớ thấy, cậu mặc bộ màu đỏ đi. Dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của bà Cố, có được sự yêu thích của bà Cố vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, cả thành phố Bắc này ai mà không biết người Cố Khâm yêu quý, kính trọng và tin tưởng nhất là bà Cố chứ. Bà Cố mà vui thì Cố Khâm tự nhiên cũng sẽ vui thôi.”
“Được, tớ nghe lời cậu.” Nói xong, Thẩm Nhược Lê đứng dậy, cầm bộ lễ phục màu đỏ đi vào phòng thử đồ.
“Nhược Lê đâu rồi?” Cố Tranh bước vào văn phòng thiết kế thời trang, chỉ thấy Hàn Gia Đồng đang ngồi trên sô pha liền cất tiếng hỏi.
“Anh làm em giật cả mình.” Đột nhiên có người nói chuyện, Hàn Gia Đồng sợ đến mức nhảy bật ra khỏi ghế sô pha, thấy người đến là Cố Tranh mới thở phào một hơi. Cô ấy ngồi lại xuống ghế sô pha, chỉ tay về phía phòng thử đồ: “Đang thay đồ ở bên trong.”
Cố Tranh bước tới ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay lấy một quả cherry cho vào miệng: “Hôm nay em không đi à?”
Hàn Gia Đồng mặc một bộ đồ thoải mái, mặt không trang điểm, tóc cũng chỉ búi đơn giản, vừa nhìn đã biết là không có ý định tham gia buổi tiệc tối nay.
“Không đi.” Hàn Gia Đồng bộ dạng lười biếng không muốn mở miệng nói chuyện, trong giọng nói thể hiện rõ sự từ chối.
Cố Tranh đang muốn hỏi lý do thì Thẩm Nhược Lê từ phòng thử đồ bước ra.
“Anh Cố Tranh, sao anh lại tới đây?”
Cố Tranh nhìn về hướng phát ra âm thanh, Thẩm Nhược Lê mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, phần eo có thắt đai, dây váy trên vai bản rộng nhưng không hề thô, thiết kế ôm eo làm tôn lên đường cong cơ thể, màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
“Em mặc bộ này đẹp lắm.” Cố Tranh khen ngợi Thẩm Nhược Lê.
“Cảm ơn anh Cố Tranh.” Thẩm Nhược Lê nhấc váy bước tới trước mặt Cố Tranh mới phát hiện vết thương trên mặt anh.
“Anh Cố Tranh, sao mặt anh lại bị thương vậy?”
Hàn Gia Đồng nghe vậy liền quay sang nhìn Cố Tranh, vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy ánh mắt của Cố Tranh từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt trên người Thẩm Nhược Lê, lời muốn nói liền bị chôn xuống đáy lòng, lặng lẽ quay đầu về.
Cố Tranh sờ sờ vết thương trên mặt, bộ dạng chẳng hề bận tâm: “Không có gì, hôm qua anh không cẩn thận bị tờ giấy quẹt vào thôi.”
“Vậy lần sau anh phải cẩn thận hơn một chút, khuôn mặt đẹp trai như vậy mà có vết xước thì tiếc lắm.” Thẩm Nhược Lê vừa nói vừa cười tinh nghịch.
Hàn Gia Đồng lại cầm một quả cherry cho vào miệng, trên mặt thoáng hiện lên tia cô đơn.