“Bố, có chuyện gì mà bố gọi con đến đây gấp như vậy?” Cố Tranh bước vào phòng làm việc của Cố Thận Quần, bộ dạng cà phơ cà phất, lười nhác uể oải, khác một trời một vực so với Cố Thận Quần đang nhíu chặt hai hàng chân mày, khuôn mặt u ám ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo rộng rãi kia.
“Anh còn mở mồm ra gọi tôi là bố à? Sao tôi lại có đứa con như anh chứ! Giao chi nhánh công ty cho anh, mới một quý mà doanh thu đã giảm ba mươi phần trăm so với cùng kỳ năm ngoái. Tôi cũng phục anh luôn!” Cố Thận Quần tức giận ném báo cáo kết quả kinh doanh của chi nhánh vào người Cố Tranh.
Cố Tranh nhướng mày: “Bố cần gì phải tức giận như vậy? Vì con mà làm tổn hại đến sức khỏe không đáng chút nào.”
Nói xong, Cố Tranh khom người nhặt báo cáo rơi trên mặt đất rồi ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn làm việc, hờ hững lật qua lật lại bảng báo cáo sau đó mở miệng: “Con vốn đã không muốn điều hành chi nhánh công ty, là bố nhất quyết bắt con làm đấy chứ.”
Cố Tranh không quan tâm đến sắc mặt Cố Thận Quần đang ngày một khó coi, tự mình nói tiếp: “Hơn nữa, bao nhiêu năm nay công ty ở trong tay bố không phải là ngày một tệ đi sao?”
“Thằng mất dạy!” Cố Thận Quần tức giận đến cùng cực, ông ấy vơ đống tài liệu trên bàn đập thẳng vào người Cố Tranh: “Tôi cho anh tiền ra nước ngoài ăn học, anh học cái gì không học, lại học được cái thói cãi lại tôi như thế à?”
Xấp tài liệu đập trúng vào trán Cố Tranh, lúc rơi xuống vô tình sượt qua da, trên má dần hiện lên vệt máu lờ mờ.
“Anh nhìn Tiểu Khâm đi, công ty nó tự lập ra ngày một vững mạnh, anh thân là anh trai mà không xứng xách dép cho nó. Đúng là uổng phí ra đời trước nó hai năm!” Cố Thận Quần nghĩ tới Cố Khâm rồi lại nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt, càng nghĩ càng tức giận.
Cố Tranh lấy tay lau chỗ bị giấy sượt qua trên mặt, nhìn vết máu trên tay, không những không tức giận trái lại còn bật cười, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy mỉa mai, châm biếm.
Con cũng thấy Tiểu Khâm rất biết làm ăn kinh doanh, về điểm này thì con và bố xem như có chung quan điểm. Mấy năm trước con đã khuyên bố giao công ty cho Tiểu Khâm rồi nhưng bố nhất quyết không đồng ý, nếu bây giờ bố cũng cảm thấy Tiểu Khâm có thể giúp công ty phát triển tốt hơn, hay là…”
Cố Tranh còn chưa nói xong đã bị Cố Thận Quần chặn lời: “Anh cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt. Tôi không muốn nhìn thấy đứa con trời đánh như anh nữa!”
“Được thôi!” Cố Tranh đứng dậy một cách sảng khoái, bước ra ngoài không chút do dự. Lúc đi tới cửa, anh ấy bỗng xoay người nhìn Cố Thận Quần đang tức đến mức ho không ngừng: “Con cũng không muốn để bố nhìn thấy con mà tức giận, thế nhưng ngày kia là sinh nhật của bà nội rồi, đến lúc đó bố vẫn phải gặp con thôi…”
“Cút!” Cố Thận Quần trực tiếp cầm chiếc cốc ném về phía cửa phòng làm việc.
***
Sáng sớm thứ Bảy, Hạ Tinh Trầm nhận được điện thoại của bà Cố.
“Bà Cố.”
Tinh Trầm à, ngày mai là sinh nhật bà, vốn dĩ bà cũng không muốn tổ chức rình rang gì hết, nhưng mấy đứa nó cứ nói cái gì mà mừng thọ bảy mươi, khăng khăng đòi tổ chức thật long trọng, bà không cản được. Ngày mai cháu cũng qua với bà cho vui nhé.” Ở đầu dây bên kia, bà Cố nói chuyện với Hạ Tinh Trầm bằng giọng nói hiền lành, từ tốn mang theo sự vui vẻ.
“Vâng, tiệc mừng thọ của bà cháu nhất định sẽ đến ạ.” Hạ Tinh Trầm đã chuẩn bị quà mừng xong xuôi, cô cũng không có ý định từ chối lời mời của bà.
Nghe Hạ Tinh Trầm đồng ý, bà Cố lại dặn dò cô: “Cháu không cần phải chuẩn bị quà cho bà đâu nhé, bà cố tình để tới ngày hôm nay mới nói với cháu là vì không muốn cháu phải vất vả suy nghĩ chuyện quà cáp. Cháu đến là bà đã vui lắm rồi.”
Hạ Tinh Trầm bỗng nghẹn lời, sau cùng chỉ đành nói thật: “Bà Cố, cuối tuần trước cháu đã gặp Giám đốc Cố ở núi Đông Thanh rồi ạ.”
Ngụ ý rất rõ ràng, Cố Khâm đã nói cho cô biết từ sớm rồi, quà cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
“Thằng nhóc này, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ!” Bà Cố trách móc Cố Khâm, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, giọng điệu lại chuyển sang vui vẻ, thích thú: “Lúc nãy cháu nói là hai đứa đã gặp nhau ở núi Đông Thanh sao?”
Lúc bà Cố gửi thiệp mời cho Hạ Tinh Trầm, một mặt bà thực sự muốn cô tới suối nước nóng để thư giãn, giải tỏa căng thẳng, mặt khác bà nghĩ Cố Khâm cũng nhận được thư mời, biết đâu hai người lại có thể gặp nhau.
Chỉ có điều bà cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì lúc đó Cố Khâm vẫn đang đi công tác ở nước ngoài, không biết khi nào mới trở về. Cho dù đã về rồi thì có đi hay không cũng không nói trước được.
Không ngờ Cố Khâm lại thực sự tới đó, hai người còn gặp nhau.
“Vâng ạ.”
Bà Cố cảm thấy vừa bất ngờ vui mừng, tiếng cười truyền qua điện thoại: “Hai đứa thật sự có duyên đấy.”
Trong phút chốc Hạ Tinh Trầm không biết nên nói gì, chỉ đành thuận theo lời bà Cố: “Dạ.”
“Bà đặt làm cho cháu một bộ lễ phục, số đo là bà tự ước chừng, nhưng có lẽ cũng không sai lệch quá nhiều đâu.” Đang nói thì bà Cố đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Vốn dĩ bà định bảo tài xế mang qua cho cháu, nhưng nếu đã như vậy thì ngày mai để Tiểu Khâm mang sang cho cháu, tiện thể đón cháu qua đây luôn.”
Hạ Tinh Trầm vội từ chối bà: “Bà Cố, không cần đâu ạ. Giám đốc Cố bận rộn như vậy…”
“Cháu đừng từ chối nữa.” Bà Cố trực tiếp cắt ngang lời Hạ Tinh Trầm: “Cứ quyết định vậy nhé.”
Nói xong bà cụ liền cúp điện thoại.
Hạ Tinh Trầm nhìn điện thoại, cô thầm nghĩ, ngày mai Cố Khâm sẽ tới đón mình thật sao?
Suy nghĩ cả một ngày trời, sau khi trở về nhà Hạ Tinh Trầm quyết định cầm điện thoại, mở cửa sổ chat với Cố Khâm trong WeChat ra.
Cô gõ rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần. Cuối cùng nhìn dòng tin nhắn thêm một lần nữa, kiểm tra câu từ thật kỹ rồi mới nhấn nút gửi đi.
[Hôm nay bà Cố gọi điện cho tôi nói ngày mai để anh mang lễ phục sang rồi thuận tiện đưa tôi đi cùng. Nếu anh bận thì không cần để ý đến tôi đâu, cho người đưa lễ phục qua chỗ tôi là được rồi. Tôi có thể tự đi được.]
Sau khi gửi tin nhắn, Hạ Tinh Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghĩ một lúc cô lại nhắn thêm một tin:
[Hoặc là để tôi tự đến lấy cũng được.]
Một giây, hai giây, ba giây,… Cố Khâm vẫn chưa trả lời lại.
Hạ Tinh Trầm nghĩ có lẽ anh đang bận, cô đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong bước ra ngoài, Hạ Tinh Trầm thấy đèn báo trên điện thoại nháy sáng, cô vội bước tới bên giường cầm lên xem.
Là tin nhắn của Cố Khâm.
[Ngày mai tôi không bận, bốn giờ chiều qua nhà đón em có được không?]
Hạ Tinh Trầm không chú ý đến mái tóc chưa được lau khô vẫn còn đang nhỏ nước của mình, cô ngồi xuống chiếc thảm lông trên sàn, mím môi nhìn cửa sổ chat trên điện thoại.
Qua một lúc lâu mới gõ một chữ rồi gửi đi:
[Được.]
Ở góc phía trên bên trái màn hình xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang soạn tin”, sau đó tin nhắn của Cố Khâm hiện lên:
[Mai gặp nhé.]
Liền theo đó lại gửi thêm một tin:
[Ngủ ngon.]
Sau khi nhắn cho Cố Khâm hai chữ “Ngủ ngon”, Hạ Tinh Trầm ôm điện thoại nở nụ cười ngọt ngào.
Thì ra trước khi đi ngủ được người khác chúc ngủ ngon, cho dù chỉ là qua điện thoại thôi lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Hạ Tinh Trầm nghĩ, có lẽ tối nay cô sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp.