Tựa Như Sao Rơi

Chương 41: Thiếu một thứ




Lúc sắp tới nhà Hạ Tinh Trầm, Cố Khâm tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ nhắn cho cô một tin:

[Khoảng mười phút nữa tôi sẽ tới nơi.]

Rất nhanh cô đã trả lời lại:

[Được, căn hộ 1202 tòa số 14, anh tới nơi thì cứ bấm chuông là được.]

Cố Khâm nhìn con số 1202 lại nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm đó anh đưa cô về nhà, bất giác mỉm cười. Mau chóng gõ ba chữ rồi gửi cho cô:

[Tôi biết rồi.]

Hạ Tinh Trầm cầm điện thoại trên tay, nhìn tin nhắn mà Cố Khâm gửi tới.

Tôi biết rồi… Tôi biết rồi…

Cô có cảm giác anh đang nhắc nhở mình về chuyện tối hôm đó…

Nhớ đến buổi tối hôm đó Hạ Tinh Trầm lại cảm thấy quẫn bách, xấu hổ, lập tức vùi mặt vào gối.

Mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Hạ Tinh Trầm ấn nút mở cửa dưới sảnh để anh vào, sau đó cô bước ra mở cửa, đợi Cố Khâm đi thang máy từ dưới lên.

Trong lúc chờ Cố Khâm đi lên, cô chạy vào phòng vệ sinh kiểm tra lại lớp trang điểm của mình xem có bị lem không, tóc có bị rối không rồi cúi đầu chỉnh lại quần áo. Sau khi chắc chắn mọi thứ đã ổn thỏa, cô mới quay trở lại đứng trước cửa tiếp tục đợi anh.

Thang máy lên tới nơi kêu “tinh” một tiếng, đột nhiên Hạ Tinh Trầm cảm thấy hơi hồi hộp, nhịp thở cũng theo đó chậm lại.

Cửa thang máy chầm chậm mở ra, bóng dáng Cố Khâm xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, tinh tế làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh.

Trên tay anh cầm một hộp quà lớn được đóng gói cẩn thận, bên trong chính là lễ phục mà bà Cố tặng cho Hạ Tinh Trầm.

“Anh vào đi.” Hạ Tinh Trầm nghiêng người mời anh vào nhà.

Cố Khâm bước vào trong, trước lạ sau quen, bây giờ anh cũng có thể được xem là “khách quen” của ngôi nhà này.

“Em đi thay đồ đi, thay xong thì chúng ta xuất phát.”

“Anh ngồi chờ tôi một lát nhé.” Hạ Tinh Trầm rót cho anh một cốc nước, cô đặt xuống bàn trà sau đó ôm hộp quà đi vào phòng ngủ.

Cố Khâm bưng cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống, sau đó anh nhìn quanh phòng khách.

Cách bố trí bên trong cũng không khác nhiều so với lần trước anh tới, chỉ là gọn gàng hơn một chút, dường như đã được cố ý dọn dẹp lại.

Trong lòng chợt thoáng qua một suy nghĩ, anh vui vẻ mỉm cười một lúc lâu.

Rất nhanh Hạ Tinh Trầm đã bước ra ngoài.

Bà Cố đặt cho cô một bộ váy voan màu xanh, màu sắc trên chiếc váy chuyển dần từ đậm tới nhạt trông giống như một giấc mộng đêm hè; thiết kế cổ vuông để lộ xương quai xanh mảnh mai, quyến rũ; nền váy màu xanh càng làm tôn lên nước da trắng hơn tuyết của cô; cùng với phong cách trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên và mái tóc hơi xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ, trông cô giống như nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích.

“Anh thấy thế nào?” Hạ Tinh Trầm thấp giọng hỏi Cố Khâm, hai tay cô nắm chặt váy, khuôn mặt nhỏ e thẹn nhìn anh.

“Đẹp lắm!” Ánh mắt Cố Khâm đặt trên người cô, anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Chỉ là còn thiếu một thứ.”

“Là thứ gì vậy?” Hạ Tinh Trầm cúi đầu nhìn bản thân, cô không biết mình còn thiếu thứ gì.

“Thiếu một sợi dây chuyền.” Cố Khâm giống như nghệ sĩ ảo thuật, anh lấy ra một hộp trang sức bằng nhung rồi mở nắp, đưa tới trước mặt cho Hạ Tinh Trầm xem sợi dây chuyền ở bên trong: “Tôi nghĩ có thể em sẽ cần nên mang tới, không ngờ lại khá hợp với bộ váy này.”

Chính giữa chiếc hộp nhung đen là một sợi dây chuyền kim cương xanh cao cấp, sang trọng được chế tác tinh xảo, lấp lánh chói mắt.

“Cái này… Cái này quý giá quá rồi.” Hạ Tinh Trầm theo bản năng nói lời từ chối. Mặc dù cô không có những món trang sức đắt tiền như thế này, nhưng trước đây đã từng thấy trang sức của Lâm Tri Nhân nên cũng không tính là mù mờ trong vấn đề này. Chiếc vòng cổ mà Cố Khâm đang cầm trên tay ít nhất cũng phải bảy, tám con số(*), sao cô có thể đeo chiếc vòng này lên được!

(*) Đơn vị tiền tệ trong truyện là Nhân dân tệ.

“Em cứ xem như là tôi cho em mượn đi.” Cố Khâm cầm sợi dây chuyền hướng về phía Hạ Tinh Trầm: “Để tôi đeo giúp em.”