“Thực sự không cần đâu, còn có bốn, năm ngày nữa thôi, chắc cũng không kịp làm.” Cố Khâm mỉm cười khách sáo, nhưng lại lặng lẽ kéo chiếc ghế vào bên trong một chút, tạo khoảng cách với Thẩm Nhược Lê.
“Anh Cố Khâm, sao anh lại khách sáo với em như thế. Em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, cho dù có không kịp đi chăng nữa thì anh để sau này mặc cũng được mà.” Thẩm Nhược Lê giơ chiếc thước dây lên rồi tiến thêm hai bước về phía Cố Khâm.
“Nhược Lê.” Cố Khâm nghiêm giọng gọi tên của Thẩm Nhược Lê, một tay giữ chặt chiếc thước dây của cô ta. Nghĩ một lúc, cuối cùng lại nhẹ giọng xuống: “Anh vẫn luôn coi em là em gái của anh, sao đành lòng để em phải vất vả làm lễ phục cho anh được?”
Thẩm Nhược Lê nghe hai chữ “em gái” này, sâu trong đáy mắt dâng trào nỗi cô đơn, buồn tủi. Tuy cô ta luôn gọi anh là “anh Cố Khâm”, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ coi anh là anh trai.
Sợ Cố Khâm nhìn ra cảm xúc của mình, cô ta vội chớp chớp mắt, rất nhanh đã nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Làm lễ phục cho anh em không thấy khổ chút nào.”
“Để lần sau nhé.” Cố Khâm cầm tài liệu trên bàn rồi đứng dậy: “Nhược Lê, anh phải đi họp rồi, em về trước đi.”
Nói xong, Cố Khâm lập tức rời khỏi phòng làm việc. Thứ duy nhất để lại cho Thẩm Nhược Lê chỉ có cánh cửa đang mở rộng.
Cố Khâm ngồi trong phòng họp, bất đắc dĩ lật giở tài liệu trong tay, nhìn thấy trợ lý Lý bước vào liền hỏi: “Đã đi chưa?”
“Cô Thẩm đã đi rồi ạ.”
“Tốt rồi.” Lúc này Cố Khâm mới quay về phòng làm việc, đi được nửa đường, đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu hỏi trợ lý Lý: “Hôm qua tôi bảo cậu gửi thẻ tập gym đến tiệm hoa, cậu đã làm chưa?”
“Đã gửi qua bên đó rồi ạ.”
Trong đầu Cố Khâm ngập tràn hình ảnh người con gái tên Hạ Tinh Trầm ngồi cạnh anh vào buổi tối hôm đó, khóe miệng bất giác cong lên: “Vậy cô ấy có nói gì không?”
Trợ lý Lý suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Cô Hạ chỉ nói cảm ơn, còn nói nếu có cơ hội cô ấy sẽ tới phòng tập gym ạ.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Cố Khâm đang định nói gì đó nữa thì điện thoại trong tay bỗng nháy sáng, anh mở ra xem, là tin nhắn của Hạ Tinh Trầm.
Buổi tối hôm đó sau khi hai người trò chuyện xong, Cố Khâm đã chủ động kết bạn WeChat với Hạ Tinh Trầm.
Tên WeChat của cô rất đơn giản, chính là tên của tiệm hoa - Bất Đình.
Hình đại diện là một ngôi sao băng lấp lánh vụt qua màn đêm.
Cố Khâm mở cửa sổ chat ra, hiện lên trước mắt anh là hình ảnh một khung tranh màu nâu gỗ lê có phong cách cổ điển tao nhã, bên trên là một gốc lan đang nở hoa rất đẹp. Phóng to lên mới phát hiện ra gốc lan ấy vậy mà lại được ghép từ những cánh hoa có màu trắng tinh khiết, mối ghép giữa các chi tiết cũng rất tỉ mỉ, tinh tế, nếu nhìn từ xa thì còn tưởng là hoa thật, đủ để thấy người làm ra bức tranh này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, tình cảm vào đây.
Bên dưới hình ảnh là dòng tin nhắn của Hạ Tinh Trầm:
[Anh nghĩ bà Cố sẽ thích món quà này chứ?]
Đọc dòng chữ này, Cố Khâm tưởng tượng ra hình ảnh cô đang nhắn tin cho mình, đôi mắt anh trở nên dịu dàng, nghiêm túc trả lời cô:
[Sẽ thích.]
Có lẽ là nhận được câu trả lời vừa ý, nên Hạ Tinh Trầm lập tức gửi lại một biểu tượng cảm xúc mỉm cười gật đầu trông rất đáng yêu.
Nhìn màn hình điện thoại, Cố Khâm bật cười.
“Giám đốc?” Trợ lý Lý nhìn Cố Khâm, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Khụ khụ.” Nhận ra bản thân đã thất thố, Cố Khâm ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự ngại ngùng rồi nói: “Không có gì.”
Nói xong liền nắm chặt điện thoại, sải bước quay về phòng làm việc, ở một góc mà trợ lý Lý không nhìn thấy, anh cười tươi, cả khuôn mặt trở nên rạng ngời.