Sau khi trở về từ núi Đông Thanh, Hạ Tinh Trầm liền bắt tay vào chuẩn bị quà mừng thọ cho bà Cố.
Lấy cảm hứng từ những chiếc lá rụng, Hạ Tinh Trầm dùng dụng cụ ép khô từng cánh hoa lan và lá, cánh hoa trắng tinh khiết cùng những chiếc lá mảnh dài màu xanh non trông tràn đầy sức sống, sau đó xếp chúng lại thành hình dáng của một cây lan đang đâm chồi nảy lộc, sinh trưởng tươi tốt.
“Chị Tinh Trầm, chị làm cái này để làm gì vậy ạ?” Tiểu Văn thấy hai ngày nay Hạ Tinh Trầm dồn hết tâm sức vào làm thứ đồ này nên cảm thấy rất tò mò. “Chị định phát triển thêm sản phẩm mới ạ?”
Vì hoa tươi có tỷ lệ hao hụt rất lớn nên nhiều tiệm hoa đã nghĩ ra cách treo ngược các giống hoa có thời gian tươi lâu lên cao để làm hoa khô, còn đối với những giống hoa nhỏ thì dùng chất hút ẩm hút toàn bộ lượng nước trong cánh ra để tạo thành hoa khô bên trong lọ ước nguyện. Như vậy vừa tránh lãng phí, vừa có thể làm phong phú thêm mặt hàng kinh doanh.
“Không phải, sắp đến sinh nhật của bà Cố rồi mà chị không biết nên tặng quà gì. Nghe nói bà thích hoa lan nên chị muốn thử làm một bức tranh hoa khô xem sao.” Hạ Tinh Trầm cẩn thận nhìn bức tranh đã hoàn thành được một nửa trên tay, trong lòng có chút mơ hồ không chắc chắn, cô không biết bà Cố có thích món quà như thế này không.
Cô đẩy bức tranh tới trước mặt Tiểu Văn: “Tiểu Văn, em thấy chị dùng bức tranh hoa khô này làm quà có được không?”
“Em thấy rất ổn ạ. Tuy rằng không quá đắt tiền, nhưng chắc chắn sẽ là một món quà cực kỳ đặc biệt đối với bà Cố ạ.” Tiểu Văn nghiêm túc ngắm nhìn cây lan như được “sống” lại một lần nữa rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa bà Cố yêu quý chị như vậy, chị tặng gì bà cũng sẽ thích thôi ạ.”
Hạ Tinh Trầm thầm nghĩ, câu nói này của Tiểu Văn giống hệt những lời mà người nào đó từng nói với cô.
“Vậy để chị đi chọn một khung tranh thật đẹp rồi gắn vào.”
***
Có chuyện gì vậy?” Cố Khâm dời tầm mắt khỏi xấp tài liệu trên bàn, ngước lên nhìn trợ lý Lý vừa bước vào.
“Giám đốc, cô Thẩm tới rồi ạ.”
Cố Khâm nhắm mắt lại, một tay đặt trên bàn, tay còn lại day day hai bên thái dương, giọng nói có chút mệt mỏi: “Có nói là đến làm gì không?”
“Không ạ, chỉ nói là muốn gặp anh.”
Cố Khâm thở dài, gập tài liệu trên bàn lại rồi nói: “Cho cô ấy vào đi.”
“Anh Cố Khâm.” Người còn chưa thấy đâu nhưng giọng nói vui tươi, nhí nhảnh của Thẩm Nhược Lê đã truyền đến trước tiên.
Công chúa nhà họ Thẩm từ trước đến nay luôn có dáng vẻ không lo nghĩ, không âu sầu, tự do tự tại.
Cũng phải thôi, hơn một nửa số trung tâm thương mại ở thành phố Bắc là của gia đình cô ta, ở nhà lại có bố mẹ và hai anh trai cưng chiều hết mực, muốn làm cái gì thì làm cái ấy, thích cái gì thì có cái ấy.
“Sao hôm nay em lại đến đây vậy?” Cố Khâm miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ.
Chủ nhật tuần này không phải là sinh nhật của bà nội sao? Em muốn giúp anh Cố Khâm làm một bộ lễ phục, hôm nay em đặc biệt đến để lấy số đo cho anh.” Thẩm Nhược Lê bước đến trước bàn làm việc của Cố Khâm, giơ chiếc thước dây đang cầm trong tay ra.
Bởi vì công ty của gia đình đã có hai anh trai phụ trách, Thẩm Nhược Lê liền ra nước ngoài học thiết kế thời trang, theo đuổi ước mơ của mình. Có điều cô ta quả thực có năng khiếu ở mặt này, đã giành được không ít giải thưởng trong các cuộc thi thiết kế thời trang ở nước ngoài, sau khi về nước thì tự mở một văn phòng thiết kế thời trang ở thành phố Bắc. Bạn bè của cô ta đều là cậu ấm cô chiêu, con cháu các gia đình giàu có, đương nhiên không cần phải lo nghĩ không tìm được mối làm ăn.
“Không cần đâu, như vậy thì phiền cho em lắm. Anh đã chuẩn bị lễ phục xong rồi.”
Thẩm Nhược Lê trực tiếp cầm thước dây bước đến bên cạnh nũng nịu với Cố Khâm: “Anh Cố Khâm, giữa hai chúng ta mà anh còn nói phiền với không phiền gì chứ! Đối với em mà nói, được giúp anh thiết kế trang phục là điều vui nhất trên đời. Để em lấy số đo cho anh đi mà.”
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, có lẽ sớm đã mềm lòng nhũn xương, nguyện trao hết tất cả vì giọng nói nũng nịu, ngọt ngào như kẹo này rồi.