“Hả?” Hạ Tinh Trầm đang mải nghĩ về việc tặng quà cho bà Cố thì Cố Khâm bất ngờ hỏi khiến cô ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Tôi không thích ăn lắm.”
Hạ Tinh Trầm không thích ăn củ sen và măng là sự thật, cô hối hận sau khi buột miệng nói ra điều này cũng là sự thật.
Cố Khâm không xem thực đơn nữa, ánh mắt anh chuyển tới trên người Hạ Tinh Trầm đang ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt vô cùng hối hận, anh dịu dàng nhìn cô: “Không thích ăn sao? Vậy em biết tôi thích ăn à?”
Câu nói của Cố Khâm có đến bảy phần là bất ngờ cùng vui sướng, ba phần còn lại mang theo ý trêu chọc, nó khiến Hạ Tinh Trầm càng thêm e thẹn, cô cắn nhẹ môi dưới rồi nói: “Trước đây bà Cố đã từng nhắc đến, tôi thấy trong thực đơn có hai món này nên gọi thôi.”
Cố Khâm nhìn cánh môi bị cô cắn đến mức đỏ hồng xinh đẹp, không chỉ ánh mắt anh nhìn cô say đắm, ngay cả trái tim cũng không kìm được mà rung động trước vẻ đẹp đó.
“Em thích ăn cá à?” Cố Khâm nhìn hai món còn lại mà Hạ Tinh Trầm gọi đều là cá, một đĩa cá vược hấp xì dầu và một bát canh cá diếc đậu phụ.
“Ừm.” Hạ Tinh Trầm thực sự rất thích ăn cá, chỉ cần là cá, cho dù hấp hay kho, chiên hay nướng thì cô đều thích ăn.
“Tôi nhớ rồi.”
Cố Khâm cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, một câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, ngữ điệu tùy ý như khi người ta nói “Hôm nay thời tiết cũng không tệ.” nhưng lại khiến cho khuôn mặt Hạ Tinh Trầm ửng đỏ.
Có một số lời tưởng như rất bình thường nhưng khi nói ra lại khiến cho trái tim người ta cực kỳ rung động.
“Có muốn đi dạo một chút không?” Sau khi ăn xong, Cố Khâm chủ động hỏi Hạ Tinh Trầm.
Hạ Tinh Trầm mím môi suy nghĩ mấy giây, sau đó trả lời anh: “Được.”
Không khí ở trên núi trong lành, mát mẻ, buổi tối lại càng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu nhưng cũng không quá ồn ào, chỉ khiến cho người ta có cảm giác thư giãn, thoải mái.
Ngồi xuống đây đi.” Đi được một lúc, Hạ Tinh Trầm nhìn thấy phía trước có hàng ghế dài dưới tán cây, cô liền bước nhanh tới đó.
Cố Khâm nhìn về hướng Hạ Tinh Trầm đang đi tới, trên cây treo những dải đèn màu vàng ấm áp, các bóng đèn ẩn sau những phiến lá to rộng trông giống như có hàng nghìn vì sao nhỏ lấp lánh ở trên cao. Bên dưới tán cây là chiếc ghế dài, thoạt nhìn có vẻ như đây là nơi hẹn hò lý tưởng dành cho các cặp đôi.
Hạ Tinh Trầm ngồi xuống một bên ghế, Cố Khâm đi tới rồi ngồi xuống bên còn lại: “Mệt rồi à?”
“Cùng hơi mệt.” Hạ Tinh Trầm trả lời thành thật, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Bình thường tôi không hay tập thể dục.”
“Tôi có đầu tư vào một phòng tập gym ở trên phố, chỗ đó rất gần tiệm hoa. Để tôi bảo trợ lý gửi cho em hai chiếc thẻ tập nhé.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi ít khi tập thể dục, anh tặng tôi thì lãng phí lắm.” Hạ Tinh Trầm là người kiên định với quan niệm “mọi vật luôn ở trạng thái tĩnh”, hoạt động tiêu hao nhiều sức lực nhất trong ngày của cô chính là đi từ nhà tới tiệm hoa.
“Tặng em không lãng phí, khi nào có hứng thú thì em có thể đến thử xem, biết đâu lại thích cũng nên.”
Hai tay Hạ Tinh Trầm chống trên băng ghế, đôi chân ở dưới nhẹ nhàng đung đưa, mắt nhìn về phía bãi cỏ cách đó không xa: “Bình thường anh hay đi tập gym à?”
“Ba, bốn lần một tuần.”
Cố Khâm là một người có tính kỷ luật cao, thời gian mỗi ngày đều được anh sắp xếp chính xác tới từng phút và nghiêm túc chấp hành theo.
“Công việc của anh bận như vậy mà vẫn có thời gian đi tập sao?”
Nếu muốn thì người ta sẽ tìm cách, nói không chừng em đến phòng gym còn có thể gặp tôi đấy.”
“Thật sao?” Hạ Tinh Trầm nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả những chiếc bóng đèn được treo trên cây. “Nếu gặp được anh thì có thể nhờ anh làm huấn luyện viên cá nhân cho tôi không?”
Cố Khâm quay sang nhìn Hạ Tinh Trầm, ánh mắt hai người chạm vào nhau: “Nếu em muốn, tôi rất sẵn lòng.”