Hạ Tinh Trầm không chịu được ánh mắt anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, dứt khoát ngẩng lên nhìn vào mắt anh, gọi tên anh:
“Cố Khâm?”
Hai chữ ấy được cô nói ra với giọng điệu hoài nghi xen lẫn đâu đó chút dịu dàng.
Cố Khâm nghe vậy bất giác thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt. Ánh mắt anh như tuyết rơi ngày đông được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trong phút chốc trở nên lấp lánh đầy màu sắc.
“Em cũng biết bà nội tôi rất thích hoa, đặc biệt là hoa lan. Bà nội không chỉ trồng vô số hoa lan trong vườn mà còn sưu tầm rất nhiều bức tranh về loài hoa này nữa.”
Cố Khâm cảm thấy rất hài lòng khi Hạ Tinh Trầm gọi tên mình nên anh không chút do dự chia sẻ kinh nghiệm của bản thân cho cô.
“Vậy Giám...” Hạ Tinh Trầm kịp thời thu lại mấy chữ phía sau, vội vàng sửa lời:
“Vậy anh chuẩn bị tặng bà Cố món quà gì thế?”
“Tôi còn chưa chuẩn bị xong...”
Cố Khâm đã mời một họa sĩ nổi tiếng vẽ một bức tranh hoa lan tặng bà nội. Nhưng tranh vẫn chưa hoàn thành nên cũng có thể coi như chưa chuẩn bị xong.
“Ồ, vậy thôi.” Hạ Tinh Trầm vừa đi vừa cau mày suy nghĩ. Những ai thân thiết với bà Cố đều biết bà thích hoa lan, vậy nên hẳn là có không ít người tặng bà hoa lan hoặc những bức tranh về hoa lan. Mà Hạ Tinh Trầm một là chẳng quen họa sĩ nào có thể nhờ vẽ tranh, hai là cũng không thể kiếm được những giống hoa quý hiếm để tặng bà. Tuần sau là tới sinh nhật bà Cố rồi, đúng là khiến cho người ta buồn phiền mà...
“Đang nghĩ xem nên tặng bà nội quà gì à?”
“Anh có đề xuất gì không?” Hạ Tinh Trầm quay sang nhìn Cố Khâm với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Cố Khâm thành thật trả lời cô: “Không có.”
Cố Khâm không giỏi trong việc chuẩn bị quà tặng cho người khác. Mỗi năm, trước khi đến sinh nhật của bà Cố, anh đều cho người đi tìm những họa sĩ nổi tiếng để vẽ tranh hoặc là đi khắp nơi để tìm những giống lan quý tặng bà. Tuy không phải ý tưởng sáng tạo gì, năm nào cũng tặng hoa hoặc tranh nhưng dù sao đó vẫn là tấm lòng chân thành của anh.
Ồ.” Hạ Tinh Trầm hơi thất vọng, vậy mà cô còn mong chờ anh có thể đưa ra vài ý kiến hay ho sáng tạo cơ đấy.
“Cô đừng tạo áp lực cho bản thân.” Cố Khâm dịu giọng an ủi Hạ Tinh Trầm.
“Mấy năm gần đây số lượng hoa lan và tranh vẽ mà bà tôi nhận được cũng đủ nhiều rồi, cô không cần nghĩ cách tặng thêm đâu. Hơn nữa bà nội rất quý cô, cho dù cô tặng quà gì thì bà cũng sẽ thích thôi.”
Nói thì nói vậy nhưng cô cũng không thể tặng bà Cố một món quà quá đơn giản được. Về vấn đề tặng quà này Hạ Tinh Trầm vẫn phải đau đầu suy nghĩ thêm.
Trên con đường vắng vẻ, tiếng bước chân của hai người khi giẫm lên những phiến lá khô dưới đất mới dễ nghe làm sao. Hạ Tinh Trầm nhìn những phiến lá bị gió thu thổi bay lác đác dưới chân, đột nhiên trong đầu cô bật lên một ý tưởng.
Nhà hàng mà Cố Khâm dẫn Hạ Tinh Trầm đến thuộc khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, chỉ phục vụ khách quý chứ không tiếp khách ngoài. Bởi vậy nên không khí trong nhà hàng khá là yên tĩnh, chỉ có mấy bàn là đang có khách dùng bữa.
“Em xem xem muốn gọi món gì?” Cố Khâm đặt menu ở trước mặt Hạ Tinh Trầm.
“Nước mà nhà hàng sử dụng đều là nước khoáng lấy từ trên núi, rau củ cũng là rau sạch lấy từ nông trại dưới chân núi, mùi vị rất đặc sắc.”
Hạ Tinh Trầm nhìn menu gọi hai món mình thích ăn và hai món Cố Khâm thích ăn. Chuyện Cố Khâm thích ăn măng và củ sen là bà Cố nói cho Hạ Tinh Trầm biết, cô vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
“Tôi cũng không giỏi gọi món cho lắm, anh xem còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Cố Khâm bình tĩnh cầm lấy thực đơn lật vài trang, sau đó lại giống như vô ý lên tiếng:
“Em cũng thích ăn măng và củ sen à?”
Nếu anh nhớ không nhầm thì lần trước khi Hạ Tinh Trầm dùng bữa ở nhà họ Cố, trên bàn ăn cũng có hai món này nhưng cô lại không động đũa đến.