Tựa Như Sao Rơi

Chương 34: Tên của tôi khó đọc vậy sao?




“Em không gì cơ?” Cố Khâm nhìn Hạ Tinh Trầm, ánh mắt không giấu được ý cười.

Hạ Tinh Trầm vốn đã xấu hổ, thấy Cố Khâm cười như vậy thì càng ngượng ngùng, bối rối hơn, hai gò má cô đỏ lên trông thấy:

“Tôi nói, tôi không thể cứ thế này mà ra ngoài được, phải về thay đồ sửa soạn một chút.”

“Được, em đi đi. Tôi ở đây chờ em.”

Hạ Tinh Trầm nghĩ, để Cố Khâm đứng bên ngoài chờ lâu quá thì không được lịch sự cho lắm, mà mời anh vào phòng ngồi chờ cũng không phải là ý hay. Một hồi lâu sau cô cắn môi, nhìn Cố Khâm với vẻ mặt áy náy:

“Vậy anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi thay đồ rồi ra ngay.”

Hạ Tinh Trầm nói xong liền đóng cửa phòng lại.

“Giám đốc Cố?” Tiểu Văn từ thang máy đi ra, ngạc nhiên khi thấy Cố Khâm đứng trước cửa phòng Hạ Tinh Trầm.

Trong lúc đi dạo ở bên dưới, Tiểu Văn trông thấy một nhà hàng buffet khá ổn, muốn gọi điện thoại rủ Hạ Tinh Trầm xuống ăn tối cùng nhưng lại không ai bắt máy. Hết cách, Tiểu Văn đành lên lầu gọi, nhưng hiện tại nhìn thấy Cố Khâm đứng ở đây, xem ra Hạ Tinh Trầm không cần Tiểu Văn phải rủ đi ăn nữa rồi...

“Chào cô.” Cố Khâm lịch sự lên tiếng chào Tiểu Văn.

Tiểu Văn chỉ vào cửa phòng cửa Hạ Tinh Trầm hỏi:

“Anh đang chờ chị Tinh Trầm ạ?”

“Ừ, chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối. Cô có muốn đi chung không?” Cố Khâm lịch sự mời Tiểu Văn.

“Dạ thôi...” Tiểu Văn vội vàng từ chối, cô không muốn làm bóng đèn đâu.

“Không cần đâu ạ, chút nữa em tự đi cũng được, anh và chị Tinh Trầm cứ đi ăn đi ạ.”

“Được. Chút nữa tôi bảo nhân viên mang thêm đồ ăn khuya lên phòng cho cô.”

“Cảm ơn Giám đốc Cố. Vậy em về phòng đây, chúc anh và chị Tinh Trầm có một bữa tối vui vẻ.” Tiểu Văn nói xong không chờ Cố Khâm lên tiếng đã chạy vọt về phòng.

Đúng lúc này Hạ Tinh Trầm mở cửa ra.

“Lúc nãy hình như tôi nghe thấy tiếng Tiểu Văn trở về, để tôi qua hỏi em ấy xem có muốn đi ăn chung không.” Hạ Tinh Trầm nói xong liền quay người đi về phía phòng của Tiểu Văn.

Không cần đâu.” Cố Khâm nói dối mà mặt không đổi sắc:

“Cô ấy nói muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ xuống ăn sau.”

Hạ Tinh Trầm quay người lại:

“Ồ, vậy chúng ta đi thôi.”

“Anh vừa đi công tác về à?” Trên đường đi, để làm cho không khí bớt ngượng ngùng, Hạ Tinh Trầm tìm chủ đề nói chuyện với Cố Khâm.

“Sao em biết?” Cố Khâm có chút ngạc nhiên.

“Hai hôm trước tôi qua chỗ bà Cố cắm hoa, thấy Coca cũng ở đó.”

Cố Khâm nghe xong tự dưng lại thấy hụt hẫng, anh còn tưởng là Hạ Tinh Trầm biết anh đi công tác nên mới không gọi điện làm phiền.

“Tôi cần xử lý vài việc ở bên Đức nên qua đó công tác năm ngày.”

“Ồ.”

Hạ Tinh Trầm vốn dĩ muốn tìm chủ đề nói chuyện cho bớt ngại ngùng, nhưng giờ thì bầu không khí lại càng kỳ lạ hơn.

Cố Khâm nghĩ một lát, sau đó lên tiếng:

“Tuần sau là sinh nhật của bà nội.”

“Thật sao?” Hạ Tinh Trầm nghe vậy liền cảm thấy hào hứng. Bà Cố tốt với cô như vậy, cô nhất định phải chuẩn bị một món quà mừng thọ thật ý nghĩa mới được.

“Vào Chủ nhật tuần sau.”

“Giám đốc Cố.” Hạ Tinh Trầm dừng bước, nghiêng đầu hỏi Cố Khâm:

“Bà Cố bình thường thích gì nhất vậy?”

Cố Khâm cũng dừng lại theo Hạ Tinh Trầm, nhưng chỉ nhìn cô mà không đáp lời.

“Không tiện nói sao? Không sao, tôi tự nghĩ...”

Hạ Tinh Trầm còn chưa nói hết thì Cố Khâm đã lên tiếng ngắt lời:

Không phải trước đây tôi đã nói đừng gọi tôi là Giám đốc Cố nữa sao?”

Hạ Tinh Trầm ngây ra nhìn Cố Khâm, cô không biết phải trả lời như thế nào. Hóa ra vì nguyên nhân này nên khi viết tên mình trên mảnh giấy kèm số điện thoại kia anh mới dùng lực tay mạnh như vậy. Nhưng bảo Hạ Tinh Trầm trực tiếp gọi thẳng tên Cố Khâm thì trong lòng cô lại thấy hơi kỳ lạ, có chút không quen.

“Tên của tôi khó đọc vậy sao?”

“Không phải vậy.” Hạ Tinh Trầm hơi cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhè nhẹ lắc đầu.

“Vậy nên?” Cố Khâm khoanh tay trước ngực, ánh mắt không dời khỏi cô gái trước mặt. Trông anh như thể nếu Hạ Tinh Trầm không gọi tên anh thì anh nhất quyết không bỏ qua vậy.