“Tạp dề.”
Hạ Tinh Trầm quay đầu lại thì thấy trong tay Cố Khâm đang cầm một chiếc tạp dề màu nâu. Cô cúi đầu nhìn tay mình còn đang dính không ít vảy cá, lên tiếng cảm ơn anh:
“Cảm ơn, anh để bên kia giúp tôi, lát nữa tôi mặc sau.”
Cố Khâm cũng cúi xuống nhìn đôi tay đang làm cá của cô, quả thực hiện tại cô chẳng còn tay nào để mặc tạp dề nữa.
Nhưng hôm nay Hạ Tinh Trầm lại mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, nếu trong lúc làm cá mà bị bẩn thì anh cũng thấy đau lòng thay cô.
Nghĩ đến đây, Cố Khâm bước thêm vài bước, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy:
“Cô cúi đầu xuống một chút.”
Hạ Tinh Trầm tròn mắt nhìn anh, mãi mấy giây sau mới hiểu được ý của Cố Khâm, cô hơi cúi đầu xuống theo lời anh.
Cố Khâm vòng tạp dề qua đầu Hạ Tinh Trầm, rồi đưa tay ra sau lưng, giúp cô thắt dây.
Khoảng cách giữa hai người trong phút chốc được kéo gần lại, Hạ Tinh Trầm có thể cảm nhận được hơi thở mang theo hương gỗ và mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh. Cô bất giác đứng thẳng người hơn, cũng không dám cử động dù chỉ một ngón tay.
Cố Khâm không chạm vào cô, sau khi thắt nơ xong thì chủ động lùi lại hai bước.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Đợi khi hơi thở của anh dần dần biến mất thì Hạ Tinh Trầm mới thầm thở phào một hơi.
“Có cần tôi giúp gì không?” Cố Khâm nhìn một vòng quanh bếp, sau cùng ánh mắt anh dừng lại ở chỗ rau củ đã được rửa sạch.
“Không cần đâu, một mình tôi làm cũng được.” Không phải là Hạ Tinh Trầm khách sáo với Cố Khâm, mà vì anh ở đây khiến cô thực sự cảm thấy căng thẳng...
Đường đường là giám đốc của một công ty lại vào bếp phụ cô nấu nướng?
“Sợ tôi làm vướng tay vướng chân cô à?” Cố Khâm nhướng mày, nở nụ cười như có như không hỏi lại Hạ Tinh Trầm.
“Không phải.” Hạ Tinh Trầm vội vàng phủ nhận.
Thỉnh thoảng Hạ Tinh Trầm lại cảm thấy Cố Khâm như con một hồ ly tinh gian xảo, lời anh nói ra nhẹ nhàng như không nhưng lại có thể dễ dàng đánh bại cô, khiến cô không biết tiếp theo nên đáp lại như thế nào.
“Vậy để tôi giúp cô sơ chế rau củ.” Cố Khâm đi đến bàn bếp, một tay cầm ớt xanh, một tay cầm dao, quay sang hỏi Hạ Tinh Trầm:
“Ớt xanh thái sợi phải không?”
“Ừm.”
Hạ Tinh Trầm vừa dứt lời thì Cố Khâm đã bắt đầu cầm dao chia đôi quả ớt sau đó thái thành sợi. Động tác của Cố Khâm rất thuần thục, ớt xanh trong tay anh dần biến thành những sợi ớt đều và mảnh. Thấy anh dùng dao giỏi như vậy Hạ Tinh Trầm nghĩ hẳn là tài nghệ bếp núc của anh cũng không tồi.
Hạ Tinh Trầm thầm cảm khái trong lòng, anh làm kinh doanh giỏi, cắm hoa cũng giỏi, giờ xem ra ngay cả nấu nướng cũng không phải dạng vừa, đúng là không để cho người ta con đường sống mà!
Trong lúc thất thần, ánh mắt của Hạ Tinh Trầm bất giác chuyển sang bàn tay đang cầm dao của Cố Khâm. Bàn tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, trông còn bắt mắt hơn những sợi ớt xanh kia.
“Thái xong rồi.”
Cố Khâm đột nhiên quay đầu lại, Hạ Tinh Trầm liền vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ trấn tĩnh đáp:
“Được, cảm ơn anh.”
Hạ Tinh Trầm không dám tiếp tục nhìn Cố Khâm, nếu để anh phát hiện cô đứng sau lưng nhìn chằm chằm vào tay anh thì không biết anh sẽ nghĩ cô như thế nào.
Cố Khâm tất nhiên đã thấy được ánh mắt chưa kịp dời đi khi nãy của cô. Thấy bộ dạng đang giả vờ điềm tĩnh, nhìn sang chỗ khác của Hạ Tinh Trầm khóe môi anh bất giác cong lên nhưng cũng không vạch trần cô.
“Còn cần giúp gì nữa không?”
Hạ Tinh Trầm còn tưởng rằng Cố Khâm không phát giác ra ánh nhìn ban nãy của cô, lại thấy anh dùng dao giỏi như vậy thì cũng không khách sáo nữa, nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch xen chút thăm dò, chỉ vào con cá đang ở trong bồn:
“Anh rửa cá được không?”