Có lẽ là điện thoại về công việc nên giọng điệu Cố Khâm rất nghiêm túc, chắc nhân viên của anh lại làm việc gì khiến anh không hài lòng.
Cố Khâm trông thấy Hạ Tinh Trầm đến gần thì vẻ mặt anh dịu xuống một chút, anh gật đầu chào rồi thuận tiện mở cửa giúp cô.
“Cảm ơn.” Hạ Tinh Trầm gật đầu đáp lại sau đó nghiêng người đi vào trong.
Thím Trương dẫn Hạ Tinh Trầm lên phòng thăm bà Cố.
“Bà Cố, cháu mang canh cá đến cho bà nếm thử đây ạ. Cháu đặc biệt nêm nhạt một chút, không biết có hợp khẩu vị của bà không.”
“Cháu đến thăm bà là bà vui lắm rồi, còn có lòng chuẩn bị cả canh cá nữa.”
“Cá diếc có hàm lượng canxi cao, tốt cho cơ thể bà ạ. Hơn nữa bà cũng phải cho cháu có cơ hội trổ tài nấu nướng chứ ạ.”
Bà Cố nghe câu này thì lại càng quý Hạ Tinh Trầm hơn, rõ ràng là cô đặc biệt nấu canh cho bà vậy mà lại khiêm tốt không nhận, còn nói là nhờ bà nên cô mới có cơ hội trổ tài nấu nướng.
“Thím Trương, lấy giúp tôi một bát, tôi phải nếm thử tài nghệ nấu nướng của Tinh Trầm mới được.”
Thím Trương chưa kịp đi lấy thì Hạ Tinh Trầm đã múc canh ra bát, đặt vào tay bà Cố:
“Cẩn thận nóng bà ạ.”
Bà Cố dùng thìa khuấy cho nguội bớt rồi uống thử hai ngụm.
Vị canh thanh đạm nhưng không nhạt, trái lại rất vừa miệng, không bị tanh một chút nào.
“Rất ngon, vừa miệng lắm.” Bà Cố khen không dứt lời. Đây là bát canh mà cô đặc biệt nấu cho bà, cho dù không ngon bà cũng sẽ nói là ngon, nhưng thật bất ngờ, bát canh này lại rất hợp khẩu vị của bà.
“Không ngờ Tinh Trầm của bà nấu ăn giỏi như vậy đấy.”
“Bà quá khen rồi ạ, cháu cũng chỉ nấu được vài món đơn giản thôi. Nấu đi nấu lại thì dần dần cũng sẽ biết cách để nấu ngon hơn.”
Vậy sao? Nếu có cơ hội...”
Nói đến đây, bà Cố đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sửa lời:
“Nếu không thì hôm nay cháu ở lại đây ăn tối đi, để bà được thưởng thức thêm mấy món sở trường của cháu.”
“À...” Hạ Tinh Trầm còn đang suy nghĩ xem nên từ chối bà Cố như nào cho phải thì trông thấy Cố Khâm cầm điện thoại đi vào.
“Tiểu Khâm, Tinh Trầm nấu canh cá cho bà đấy, mùi vị rất ngon.” Bà Cố không nhịn được muốn khoe tài nghệ nấu nướng của Hạ Tinh Trầm với Cố Khâm.
“Vậy bà uống nhiều một chút đi ạ.” Cố Khâm cũng chỉ nhếch nhẹ khóe môi, trông anh có vẻ không bị lời nói của bà Cố tác động.
“Bà muốn thưởng thức thêm nhiều món ngon do Tinh Trầm làm nên đã mời con bé ở lại dùng cơm tối.”
Cố Khâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn Hạ Tinh Trầm một cái rồi mới quay sang tiếp lời bà Cố:
Bà nội, bà đối đãi với khách như vậy là không phải đạo rồi, ai lại mời khách mà còn để người ta vào bếp nấu cơm ạ?”
“Cháu nói ngược rồi, bà không coi Tinh Trầm là người ngoài nên mới để con bé xuống bếp.”
“Vậy bà cũng phải hỏi xem cô Hạ có đồng ý không đã.” Cố Khâm nghịch điện thoại trên tay, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hạ Tinh Trầm.
“Tinh Trầm, cháu có đồng ý không?” Bà Cố hỏi Hạ Tinh Trầm với giọng điệu tràn đầy mong chờ.
Vốn dĩ Hạ Tinh Trầm còn đang muốn tìm lý do từ chối, nhưng bà Cố với Cố Khâm đã nói vậy rồi mà cô còn không đồng ý thì trông có vẻ khách sáo quá. Nếu như không biết đây là một lời mời đột xuất thì cô còn tưởng hai bà cháu họ đã thông đồng bàn bạc với nhau, nghĩ cách để cô ở lại đây dùng cơm.
“Bà không chê món ăn cháu nấu là được ạ.”
Cố Khâm trông thấy bộ dạng bất đắc dĩ này của cô thì bất giác cong môi.
Cũng may những nguyên liệu cô cần để nấu ăn thì trong bếp của nhà họ Cố đều có đủ cả. Cô đang bận rộn làm cá ở trong bếp thì nghe thấy tiếng của Cố Khâm truyền tới từ phía sau.