Tựa Như Sao Rơi

Chương 22: Lấy cớ




Nhìn vào đôi mắt sáng của cô, Cố Khâm không chút do dự gật đầu:

“Được.”

Hai người tuy rằng ai làm việc người đó nhưng vẫn phối hợp với nhau rất ăn ý, chẳng mấy chốc đã nấu xong sáu món ăn.

“Hai đứa nấu nhiều vậy cơ à.” Bà Cố ngồi trên xe lăn, được thím Trương đẩy đến bên bàn ăn.

Cố Khâm bưng bát canh nóng hổi từ trong bếp đi ra, Hạ Tinh Trầm thì đang đứng cạnh bàn ăn chuẩn bị bát đũa. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho khung cảnh trong phòng trở nên ấm cúng hơn.

Bà Cố cảm thấy đây là khung cảnh mỹ lệ và ấm áp nhất mà bà từng trông thấy. Tựa như một bức tranh tĩnh, người trong tranh tuy không có đối thoại gì đặc biệt nhưng lại hài hòa đến lạ thường.

“Bà Cố, hôm nay cháu chỉ làm mấy món đơn giản hay ăn thôi ạ, cũng không biết bà có thích không nữa.”

“Món ăn mà cháu đã cất công làm cả buổi thì đương nhiên là bà thích rồi.”

Cả bữa ăn, hầu như món nào bà Cố cũng khen không ngớt lời, còn kéo cả Cố Khâm vào khen cùng mình.

Hạ Tinh Trầm ăn mà thấy hổ thẹn, trình độ nấu ăn của bản thân như thế nào cô hiểu rất rõ, cũng chỉ ở mức ăn được mà thôi, chắc chắn là chưa đạt đến trình độ đầu bếp quốc gia như bà Cố nói.

Trái ngược với sự ngại ngùng bất an của Hạ Tinh Trầm, bữa cơm tối nay bà Cố ăn rất vui vẻ, bà còn ăn hết một bát cơm đầy.

Sau bữa ăn, bà Cố ra ngoài phòng khách ngồi. Bà đang đau đầu khổ não, không biết nên lấy cớ gì để giữ Hạ Tinh Trầm ở lại nhà họ Cố đêm nay.

Nhưng kế hoạch của bà Cố đã tan thành mây khói khi bà còn chưa kịp nghĩ ra lý do khiến cô không thể từ chối, bởi con trai và con dâu cả của bà đã từ Mỹ trở về.

“Mẹ, chân của mẹ sao rồi ạ? Bác sĩ nói sao ạ?” Con dâu cả Tô Dung ngồi xuống bên cạnh bà Cố, thân thiết khoác tay bà.

“Bác sĩ còn có thể nói gì ngoài việc dặn dò mẹ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ.” Ánh mắt bà Cố đảo qua đảo lại giữa con trai Cố Thận Quần và cháu trai Cố Tranh.

Vậy thì mẹ phải nghe lời bác sĩ dặn dò, nghỉ ngơi cho thật tốt.” Cố Thận Quần đặt thuốc bổ mà ông mang tới sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sô pha trong phòng khách.

Vị trí chỗ ngồi có chút khó nói thành lời.

Trong phòng khách có ba cái ghế sô pha, bà Cố và Tô Dung ngồi một cái, Cố Khâm ngồi một cái, cái còn lại thì Hạ Tinh Trầm đang ngồi.

Cố Khâm thấy vậy thì đứng lên, nói với Hạ Tinh Trầm:

“Cô Hạ, không phải cô còn có việc ở tiệm hoa sao, để tôi đưa cô về.”

Hạ Tinh Trầm vốn đang muốn tìm thời điểm thích hợp để rời đi, Cố Khâm đã mở lời giúp cô thì cô cũng thuận theo anh, đứng lên chào tạm biệt bà Cố:

“Bà Cố, cháu xin phép về trước, hôm khác cháu lại qua thăm bà ạ.”

“Được, Tiểu Khâm đưa Tinh Trầm về đi, trên đường chú ý an toàn.” Bà Cố lúc này cũng không có ý giữ cô ở lại thêm.

Hạ Tinh Trầm đi cùng với Cố Khâm ra tới chỗ anh để xe thì dừng bước, lên tiếng trước:

“Hôm nay tôi về thẳng nhà, không cần qua tiệm hoa, nếu anh có việc thì không cần đưa tôi về đâu, tôi tự gọi xe cũng được.”

Hạ Tinh Trầm tất nhiên sẽ không cho rằng Cố Khâm muốn đưa mình về nhà thật, cô đoán anh chỉ lấy cớ này để thoát khỏi hoàn cảnh khi nãy mà thôi.

Cố Khâm không trả lời cô mà đi thẳng tới mở cửa ghế phụ:

“Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Trái ngược với gió đêm lạnh lẽo, ánh mắt anh nhìn cô lại mang theo chút ấm áp. Hạ Tinh Trầm không chịu nổi cái nhìn này liền cúi đầu ngồi lên xe.

Cố Khâm khởi động xe, Hạ Tinh Trầm báo cho anh địa chỉ nhà mình, cô còn không quên kèm theo một câu: “Cảm ơn anh.”

“Cô có gì muốn hỏi không?” Hai tay Cố Khâm đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước.