“Cháu lại muốn dỗ ngọt bà đúng không? Bà đang hỏi cháu cảm thấy con bé thế nào, cháu đừng có kéo bà vào đây.” Bà Cố tỏ thái độ nếu không có được câu trả lời vừa ý sẽ quyết không bỏ qua.
“Tiểu Khâm à, ý của bà Cố là cháu thấy Tinh Trầm có thích hợp làm cháu dâu của bà ấy không.” Thím Trương ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
“Cháu dâu nào thế?” Một người có tướng mạo giống Cố Khâm đến tám, chín phần vừa nói vừa đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đứng ở cửa là cháu trai lớn của bà Cố, Cố Tranh. Bố của Cố Tranh, Cố Thận Quần là con trai cả của bà, là anh trai của người bố đã mất của Cố Khâm, cũng chính là bác cả của anh.
Cố Tranh cũng cao ráo anh tuấn như Cố Khâm nhưng khuôn mặt không sắc bén lạnh lùng như anh. Trên mặt Cố Tranh lúc nào cũng nở nụ cười, khiến anh ấy trông có vẻ dễ gần hơn Cố Khâm.
“Bà nội, bà đang nói đến cháu dâu nào thế? Tiểu Khâm sắp kết hôn rồi ạ?” Cố Tranh đi tới ngồi xuống bên cạnh bà Cố, tiếp tục bàn luận về chủ đề lúc nãy.
Cố Khâm liếc anh ấy một cái rồi cúi đầu xem điện thoại. Dù anh là người bị nhắc tên nhưng anh không có ý định lên tiếng chào hỏi cái người vừa mới đi vào kia.
“Cháu nhìn nó có giống với người chuẩn bị kết hôn không?” Bà Cố nở nụ cười đáp lại lời Cố Tranh nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng có chút thân thiết nào.
“Thím Trương chỉ đang trêu Cố Khâm chút thôi.”
“Cháu đã bảo mà.” Cố Tranh gật đầu tán thành lời giải thích này.
“Cháu cũng không nghe được tin tức Tiểu Khâm có bạn gái, nếu bây giờ chú ấy thông báo sắp kết hôn thì cháu thực sự ngạc nhiên đấy.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bố mẹ cháu đâu rồi?”
“Bà nội, công ty còn có chút việc, cháu về trước, tối sẽ lại qua thăm bà.” Cố Khâm đứng lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của bà Cố và Cố Tranh.
Bà Cố thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn nở nụ cười:
“Cháu bận thì cứ đi đi. Xong việc ở công ty thì về nhà ngủ một giấc, cháu cũng có phải mình đồng da sắt đâu.”
Vâng.” Cố Khâm cầm áo khoác, chào bà Cố rồi đi thẳng ra cửa.
“Bà nội, Tiểu Khâm sao vậy ạ?” Cố Tranh không hiểu được hành động này của anh liền trực tiếp quay sang hỏi bà Cố.
“Cũng không có gì, cả tối qua nó không chợp mắt nên hôm nay hơi cáu kỉnh.”
“Thảo nào!” Cố Tranh lại nở nụ cười, tiếp tục nói chuyện với bà Cố.
“Bà nội, đều tại cháu không đến thăm bà từ sớm. Hôm qua cháu đi công tác ở thành phố Đồng, vừa hay tin bà bị ngã phải nhập viện liền lập tức ngồi máy bay trở về. Bố mẹ cháu còn đang đi nghỉ dưỡng ở Mỹ, sau khi nhận được tin cũng đã đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để về nước rồi ạ.”
“Chỉ là gãy xương thôi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, các cháu cũng không cần cuống hết cả lên như thế.”
Bà nội, động đến gân cốt là chuyện lớn đấy ạ. Vả lại bà cũng lớn tuổi rồi, tốc độ hồi phục của xương sẽ chậm hơn nên càng phải cẩn thận mới đúng. Mà cháu là cháu trai ruột của bà, cháu không quan tâm bà thì quan tâm ai ạ?”
“Được rồi, được rồi, bà biết cháu là đứa nhỏ rất hiếu thuận.”
***
Cũng may khoảng thời gian sau đó tiệm hoa cũng không nhận thêm đơn hàng lớn nào, việc buôn bán nhỏ lẻ trong tiệm thì một mình Tiểu Văn cũng có thể làm được nên Hạ Tinh Trầm cũng yên tâm giao mọi việc lại cho cô ấy.
Mới sáng sớm cô đã đi chợ mua hai con cá về hầm canh. Mấy năm nay ở bên cạnh Lâm Tri Nhân cô cũng học được kha khá món ăn, kỹ năng nấu nướng cũng được cải thiện đáng kể.
Hạ Tinh Trầm nếm thử nồi canh cá mà mình đã hầm suốt hai tiếng đồng hồ, nước canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm bắt mũi, mùi vị cũng không tồi. Cô hài lòng múc canh vào trong bình giữ nhiệt rồi chuẩn bị mang sang cho bà Cố.
Lúc Hạ Tinh Trầm cầm theo bình giữ nhiệt đến nhà họ Cố thì bắt gặp Cố Khâm đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại. Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc cháy dở.