Chín giờ tối, Quý Viễn Phong mới từ công ty trở về, Lâm Tri Nhân giúp anh hâm nóng lại đồ ăn.
Lúc bố mẹ ly hôn, Quý Viễn Phong đang học đại học, chỉ khi có kỳ nghỉ mới lần lượt qua nhà bố và mẹ ở một thời gian. Sau khi tốt nghiệp, anh đã mua một căn hộ riêng, bình thường cũng rất ít khi qua nhà Lâm Tri Nhân, thời gian anh ở nhà tổ của nhà họ Quý thì lại càng ít hơn.
“Anh, em biết công việc của anh rất bận rộn, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.” Hạ Tinh Trầm nhìn Quý Viễn Phong mặc một thân âu phục chỉnh tề, đã không còn bóng dáng của cậu thiếu niên vô tư ngày nào. Bây giờ anh ấy đã trở nên trưởng thành hơn, điềm đạm hơn, nhưng sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh lại càng khiến cô đau lòng.
“Anh biết rồi.” Quý Viễn Phong cởi áo vest, ngồi xuống phía đối diện Hạ Tinh Trầm.
“Em một thân một mình ở thành phố Bắc cũng phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Anh nhìn em đi, em chăm sóc bản thân rất tốt đấy chứ.” Hạ Tinh Trầm véo nhẹ má mình: “Hơn nữa công việc ở tiệm hoa của em sao bận bằng việc quản lý một công ty đã lên sàn như anh được.”
“Em tưởng anh không biết việc mở tiệm hoa vất vả như thế nào à?”
Quý Viễn Phong hiểu rõ tính cách của Hạ Tinh Trầm, cô chỉ chia sẻ với họ những niềm vui, còn nỗi buồn, khó khăn thì luôn giữ cho riêng mình. Cho dù cô sống vất vả đến mấy cũng sẽ không để cho Quý Viễn Phong và Lâm Tri Nhân biết.
Sau khi cô lên đại học đã đi làm thêm kiếm tiền tự chi trả phí sinh hoạt của bản thân. Việc học cũng không để cho bọn họ phải nhọc lòng, luôn nằm trong top mười học sinh ưu tú của khoa, kỳ nào cũng được học bổng cao nhất, mà tiền học bổng ấy cô lại dùng để chi trả học phí. Dù cho Quý Viễn Phong đã không dưới một lần nói với cô là cô có cổ phần của Tập đoàn Quý Thị, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng cô vẫn lựa chọn tự dựa vào sức mình kiếm tiền nuôi bản thân.
Ngay cả khi mở tiệm hoa cũng vậy, mấy tháng đầu tiệm hoa chẳng có lợi nhuận gì, thậm chí còn bị thâm hụt vốn, nhưng Hạ Tinh Trầm chưa bao giờ mở miệng kêu than hay kể lể gì với họ. Quý Viễn Phong vốn dĩ cũng chẳng hy vọng gì vào tiệm hoa ấy, chỉ cần cô thích, cho dù không có lãi anh cũng sẽ giúp cô duy trì. Nhưng không ngờ, chỉ mấy tháng sau, việc kinh doanh của tiệm hoa đã ngày một tốt hơn, đến nay cũng bắt đầu thu được lợi nhuận không hề nhỏ.
Nhưng Quý Viễn Phong rõ hơn ai hết, để có được ngày hôm nay cô đã phải trải qua biết bao khổ cực. Bình thường cô hay nói với Quý Viễn Phong và Lâm Tri Nhân rằng công việc ở tiệm hoa đang rất tốt, cô không mệt một chút nào. Nhưng có lần Quý Viễn Phong đích thân đến tiệm hoa thì mới biết, công việc ở đây thật sự rất vất vả. Mọi người vẫn luôn cho rằng, mở tiệm hoa là một chuyện đơn giản, công việc nhàn hạ, thoải mái, nho nhã, đẹp đẽ, hào nhoáng, gần như tất cả những từ ngữ miêu tả hoa tươi đều có thể dùng để miêu tả về công việc này, nhưng thực tế thì ngược lại.
Quý Viễn Phong đã từng trông thấy Hạ Tinh Trầm trong lúc cắt gai của hoa hồng mà bị đâm vào tay vô số lần. Anh ấy cũng từng ngửi qua mùi hôi thối từ những cành cẩm chướng đơn, cẩm chướng kép sau hai ngày không được thay nước, đó là cái mùi hoàn toàn trái ngược với mùi hoa tươi thơm ngát mà mọi người vẫn nghĩ. Quý Viễn Phong cũng biết, khi tiệm hoa nhận những đơn hàng trang trí hội trường lớn thì Hạ Tinh Trầm phải thức khuya dậy sớm làm công tác chuẩn bị.
Mà Hạ Tinh Trầm không hy vọng bọn họ biết những việc này, bởi vậy nên Quý Viễn Phong luôn giả vờ là mình cái gì cũng không hiểu, không rõ. Nhưng nếu ngay cả việc thương xót cô, đau lòng cho cô cũng phải giả vờ thì anh ấy không làm được.
Anh Viễn Phong, lát nữa đi qua tiệm hoa thì anh dừng lại một chút nhé.”
Trời vừa sáng thì hai người đã ra khỏi nhà, Quý Viễn Phong đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi thăm mộ với cô. Quý Viễn Phong biết mẹ của Hạ Tinh Trầm rất thích hoa thược dược nên mỗi lần đi thăm mộ, Hạ Tinh Trầm đều sẽ mua một bó.
Sáng sớm, nghĩa trang im lặng mà trang nghiêm, những hạt sương sớm vẫn còn đọng trên cành cây. Hai người sóng vai nhau, lặng lẽ đi tới trước phần mộ của bố mẹ Hạ Tinh Trầm.
Trên tấm bia màu đen là một hàng chữ màu vàng kim bắt mắt: “Hạ Tấn Danh và vợ Tiêu Nhã Ý đã hy sinh anh dũng khi không ngần ngại xông vào đám cháy tại khu dân cư cứu hai chị em thoát nạn, là tấm gương anh hùng tiêu biểu cho việc hy sinh bản thân vì người khác.”