Những năm ấy, Hạ Tinh Trầm vẫn luôn tự nhủ cô chỉ là người tới ở nhờ nhà họ Quý, nhưng chính Lâm Tri Nhân đã khiến cho quãng thời gian khi cô sống ở đây trở nên thoải mái hơn, giống như đang ở trong ngôi nhà của chính mình vậy. Bà đối xử với cô như người thân trong gia đình, giúp cô vượt qua được cảm giác ngại ngùng, xa cách. Cũng có thể do Lâm Tri Nhân vốn là một bác sĩ tâm lý, bởi vậy bà hiểu được tâm trạng của Hạ Tinh Trầm khi đột nhiên phải chuyển đến một nơi xa lạ.
Để Hạ Tinh Trầm có thể nhanh chóng thích nghi được với môi trường mới, để cô có thể trở thành người nhà họ Quý thực sự thì bà đối đãi với cô và Quý Viễn Phong không khác gì nhau, từ đồ ăn thức uống, quần áo hay những lời khen ngợi, thậm chí là những hình phạt đều giống nhau.
Khi mà dì giúp việc vắng nhà, Lâm Tri Nhân phân công công việc cho Hạ Tinh Trầm và Quý Viễn Phong cũng rất công bằng, sẽ không vì cô là người khác họ mà phân biệt đối xử, cho cô những công việc nhẹ nhàng hơn.
Nhờ Lâm Tri Nhân luôn đối xử công bằng với Hạ Tinh Trầm mà dần dần trong thâm tâm cô đã thực sự coi nơi đây như nhà của mình, là nơi mà mình có thể quay về.
“Lần này trở về con định ở lại mấy ngày?” Lâm Tri Nhân vừa hỏi vừa gắp một miếng sườn chua ngọt mà Hạ Tinh Trầm thích ăn nhất vào bát cô.
“Ngày mai con qua thăm bố mẹ con một chút rồi chiều sẽ trở về thành phố Bắc luôn ạ.”
“Con ấy, lần nào về đây cũng chỉ ở có một hai hôm rồi lại vội vã đi luôn, tính ra thì cả năm con ở nhà được mấy ngày chứ!”
Nói thì nói vậy nhưng Lâm Tri Nhân không thực sự có ý trách móc gì Hạ Tinh Trầm. Chẳng qua bà cũng lớn tuổi rồi, luôn hy vọng con cái có thể ở bên mình nhiều hơn.
“Tiệm hoa của con mới nhận một đơn hàng trang trí đám cưới, ngày kia là phải hoàn thành rồi nên trong ngày mai con bắt buộc phải quay về ạ.”
Những người mở tiệm hoa đều hiểu, nếu chỉ bán mấy bó hoa thôi thì không đủ lợi nhuận duy trì, bởi vậy nên thỉnh thoảng sẽ nhận thêm những hoạt động trang trí sinh nhật, hôn lễ, khai trương,... để bù lại số vốn đầu tư cho việc bảo quản hoa tươi. Những hoạt động như vậy cũng sẽ đem lại lợi nhuận khả quan hơn.
“Thôi được rồi, con bận như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Con gái có sự nghiệp của riêng mình cũng tốt. Tiệm hoa của con làm ăn phát đạt, dì cũng an tâm hơn. Nhưng đến Tết, con nhất định phải ở lại thêm mấy ngày, nếu không thì dì sẽ giận đấy.”
Lâm Tri Nhân vẫn luôn cảm thấy có lẽ là do chịu ảnh hưởng của mình nên Hạ Tinh Trầm mới chọn chuyên ngành tâm lý học. Sau khi cô tốt nghiệp đại học, bà nghĩ rằng cô sẽ đến một bệnh viện nào đó làm bác sĩ tâm lý hoặc là tự mở một phòng tư vấn cá nhân, nào ngờ cô lại nói với bà, cô muốn mở một tiệm hoa.
Tất nhiên, dù cô lựa chọn ngành nghề gì thì bà cũng ủng hộ vô điều kiện. Hơn nữa, về phía cá nhân mình, bà cũng không thực sự hy vọng cô sẽ theo ngành bác sĩ tâm lý. Bởi bản thân cô đã đủ khổ rồi, nếu làm bác sĩ tâm lý, cả ngày phải lắng nghe những nỗi đau, những tâm sự của người khác nữa thì quả thực là hơi quá với cô.
Vì vậy nên khi Hạ Tinh Trầm nói với bà là cô muốn mở tiệm hoa, bà rất vui vẻ đồng ý. Thậm chí bà còn giúp cô tìm địa điểm mở tiệm ở thành phố Nam, tất cả những công tác chuẩn bị khác cũng lên kế hoạch giúp cô hoàn thành. Nhưng lúc này, Hạ Tinh Trầm lại nói, cô muốn mở tiệm hoa ở thành phố Bắc, lý do là vì các bạn đại học của cô hầu hết đều ở bên đó.
Bà biết, đây chỉ là cái cớ mà thôi. Những năm này, dù trong lòng cô thực sự coi nhà họ Quý như gia đình thì lời nói và hành động vẫn còn có chút cẩn trọng. Nhưng ở thành phố Bắc thì khác, ở đó cô có thể tự do tự tại là chính mình, có một bầu trời riêng chỉ thuộc về bản thân cô. Bà hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của Hạ Tinh Trầm nên cũng không phản đối, thậm chí còn ủng hộ cô qua bên đó sống. Dù sao, so với việc giữ cô ở bên mình thì bà càng mong cô được vui vẻ hạnh phúc.