Tựa Như Sao Rơi

Chương 14: Anh hùng




Đêm ngày 27 tháng 11 năm 2005, tại một khu dân cư nhỏ ở thành phố Nam xảy ra một vụ cháy lớn, một đôi vợ chồng ôm cô con gái được quấn chặt trong chiếc chăn ướt thoát ra ngoài. Vốn tưởng rằng gia đình ba người đã tránh được một kiếp nạn, nhưng người vợ đột nhiên nghĩ tới hai đứa nhỏ không ai chăm sóc ở căn nhà đối diện, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con gái, hai vợ chồng lại một lần nữa xông vào đám cháy.

Năm ngoái, bố của hai chị em nhà đối diện không may gặp tai nạn qua đời, người mẹ vì kiếm tiền nuôi gia đình mà đi làm tại một nhà máy dệt ở ngoại thành, mỗi tháng có ba ngày trực ca, hôm nay lại đúng vào ngày trực ca đó, trước khi đi có nhờ đôi vợ chồng này chăm sóc cho hai đứa con gái của mình.

Người vợ vốn là một giáo viên tiểu học, đứa con gái lớn của nhà đối diện lại là học sinh của bà ấy, bình thường cũng rất quan tâm chăm sóc hai chị em họ, có món ngon gì cũng sẽ chia sẻ với hai chị em.

Lúc đôi vợ chồng phá cửa xông vào thì thấy hai chị em đang sợ hãi gào khóc vì bị khói lửa vây quanh. Hai vợ chồng họ nhanh chóng quấn chăn ướt, mỗi người bế một đứa trẻ xông ra ngoài. Ngọn lửa lớn rất nhanh đã bén đến những nơi mà chăn không che hết được, nỗi đau bị thiêu đốt khiến bước chân của họ ngày một chậm lại, dù vậy họ vẫn cố gắng che chắn cho hai đứa trẻ trong lòng.

Chỉ cách một chút nữa là thoát ra ngoài thì khung sắt trên cửa ra vào lung lay chợt đổ, vào giây phút ấy, hai vợ chồng liền chạy nhanh về phía trước, đẩy hai đứa nhỏ trong lòng ra bên ngoài. Hai đứa nhỏ thoát nạn còn bản thân họ lại bị khung sắt rơi xuống đè lên.

Khi nhân viên cứu hỏa cứu được hai người ra ngoài thì đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Cô con gái tận mắt chứng kiến bố mẹ mình xông vào đám cháy, rồi lại tận mắt chứng kiến thi thể bị ngọn lửa thiêu đốt đến cháy đen của họ được khiêng ra ngoài. Cô gái ấy không thể tin thi thể đó là bố mẹ mình, càng không thể tin bố mẹ cứ như vậy bỏ mình mà đi.

Cô bất chấp sự ngăn cản của mọi người, chạy đến ôm bố mẹ. Cô gào khóc, lớn tiếng gọi bố mẹ, chỉ cần họ tỉnh lại thì cô hứa sẽ ngoan ngoan nghe lời, không bao giờ làm họ tức giận nữa, nhưng họ vẫn nằm im ở đó không cử động. Vậy là từ nay cô sẽ không bao giờ còn được nghe thấy giọng nói dịu dàng của bố mẹ gọi cô hai tiếng “Tinh Thần” nữa.

Không sai, cô gái đó chính là Hạ Tinh Trầm.

Sau vụ hỏa hoạn, bố mẹ cô được truy tặng danh hiệu danh dự “Vợ chồng dũng cảm”. Nghĩa cử cao đẹp của họ được Đài truyền hình thành phố Nam đưa tin rất nhiều lần, các báo đài khác cũng đồng loạt đưa tin chuyên sâu.

Trong lễ tưởng niệm, có gần mười nghìn người dân thành phố Nam mang hoa cúc trắng tới kính viếng, những xe taxi trên đường cũng treo ảnh của Hạ Tấn Danh và Tiêu Nhã Ý cùng những lời chia buồn sâu sắc.

Hạ Tinh Trầm khi ấy mới mười một tuổi, nhìn dòng người đến kính viếng bố mẹ mình, nghe những lời an ủi của họ, lâu dần ánh mắt cô mất đi tiêu cự, bên tai cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không ngừng lặp lại: Cô đã không thể gặp lại bố mẹ mình nữa rồi.

Mấy năm nay cô thương nhớ họ bao nhiêu thì cũng oán hận họ bấy nhiêu. Trong mắt mọi người bố mẹ cô là anh hùng, không ngại hy sinh bản thân để cứu người khác. Nhưng trong lòng cô, bố mẹ vì cứu con của người khác mà biến con mình thành cô nhi, khiến cô không còn một gia đình trọn vẹn, không còn bố mẹ để làm nũng nữa. Hạ Tinh Trầm thật sự oán hận bọn họ.

Nhưng cho dù có oán hận họ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể gặp lại bố mẹ mình nữa.