“Cũng không hẳn là nguyên nhân này, chỉ là cách nghĩ của Giám đốc Quý và Chủ tịch Quý không giống nhau. Chủ tịch Quý vẫn muốn giữ phương án kinh doanh như trước, còn Giám đốc Quý lại muốn bắt tay vào lĩnh vực công nghệ cao, đưa tập đoàn chuyển mình tiến lên một tầm cao mới. Do đó Giám đốc Quý đã mời về một nhóm nghiên cứu công nghệ cao, ngày nào cũng bận rộn sát sao bộ phận nghiên cứu. Ngoài ra còn phải cố gắng thuyết phục Chủ tịch Quý cùng các thành viên trong ban lãnh đạo, hy vọng tập đoàn có thể quan tâm đầu tư hơn cho bộ phận nghiên cứu.”
Hai người nói chuyện một lúc cũng đi tới bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào trong xe, Tiểu Trần tiếp tục nói: “Cô Hạ, chắc cô cũng biết nghiên cứu công nghệ cao không phải là chuyện một sớm một chiều đã có thể cho ra thành quả, áp lực trên vai Giám đốc Quý thực sự rất lớn.”
Tuy Hạ Tinh Trầm không hiểu mấy vấn đề kinh doanh thương mại, nhưng qua những điều anh Tiểu Trần nói cô có thể tưởng tượng được áp lực mà Quý Viễn Phong phải gánh vác lớn tới cỡ nào. Hơn nữa anh Tiểu Trần cũng không kể toàn bộ mọi chuyện cho cô nghe, chắc hẳn Quý Viễn Phong còn nhiều những lo toan, vất vả mà cô không hề biết.
Tiểu Trần lái xe đưa Hạ Tinh Trầm đến dưới chân tòa chung cư mà Lâm Tri Nhân đang sống.
Sau khi Quý Viễn Phong vào đại học, Lâm Tri Nhân và Quý Như Hải đã quyết định ly hôn.
Khi Quý Viễn Phong và Hạ Tinh Trầm biết chuyện, cũng là lúc người lớn trở về nhà sau khi đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn ở Cục Dân chính.
Năm đó Quý Viễn Phong từng gặng hỏi Lâm Tri Nhân về nguyên nhân khiến bà kiên quyết muốn ly hôn. Dù sao thì trong lòng chàng thiếu niên Quý Viễn Phong, gia đình của anh luôn là một gia đình khiến cho người khác ngưỡng mộ, hoàn cảnh tốt, mọi người sống hòa thuận vui vẻ.
Tuy rằng mấy năm nay anh cũng cảm nhận được bố mẹ không còn mặn nồng như trước, nhưng hai người họ vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Quý Viễn Phong chỉ nghĩ rằng có lẽ bố mẹ đã là vợ chồng nhiều năm, tình yêu lãng mạn thời trẻ đã trở thành tình thân gia đình.
Bỗng một ngày bố mẹ đột nhiên muốn ly hôn, sao anh có thể chấp nhận được sự thật này?
Hạ Tinh Trầm vẫn còn nhớ như in trong đầu hình ảnh Lâm Tri Nhân trả lời Quý Viễn Phong vào ngày hôm đó.
Bà ấy nhìn Quý Viễn Phong với vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Viễn Phong, bây giờ bố con chỉ hoàn toàn là một người làm kinh doanh, ông ấy đã không còn thích hợp làm chồng của mẹ nữa. Tất nhiên, đối với con ông ấy vẫn sẽ là một người bố tốt.”
Vài câu nói ngắn ngủi, Lâm Tri Nhân chỉ nhấn mạnh hai chữ “hoàn toàn”.
Năm đó, Hạ Tinh Trầm không hiểu ý của bà. Trên thực tế, cho đến hiện tại cô vẫn như xưa không hiểu được toàn bộ ý nghĩa của câu nói ấy.
Nhưng cô biết Lâm Tri Nhân kiên quyết muốn ly hôn chắc chắn là có lý do của bà. Trong lòng cô, dì Lâm là một người phụ nữ ưu tú, thanh lịch, bà là đại diện tiêu biểu cho phụ nữ thời đại mới, có học thức, độc lập, tự chủ.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng cho Quý Viễn Phong, từ nay anh sẽ không còn một gia đình hoàn chỉnh nữa, giống như cô vậy.
Nhưng cô biết rằng, cho dù thế nào thì anh Viễn Phong vẫn may mắn hơn cô, anh ấy còn có thể được nhìn thấy bố mẹ.
Dì Lâm, con về rồi ạ.” Hạ Tinh Trầm vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.
“Tinh Trầm về rồi đấy à? Mau cất đồ rồi rửa tay đi nhé, dì sắp nấu xong rồi.” Từ trong phòng bếp truyền ra giọng nói của Lâm Tri Nhân, xen lẫn với tiếng xào nấu thức ăn.
Hạ Tinh Trầm cất va li vào phòng.
Lâm Tri Nhân coi cô như con gái ruột của bà, cho dù phần lớn thời gian cô đều ở thành phố Bắc nhưng bà vẫn quét dọn phòng của cô gọn gàng, sạch sẽ.
“Dì ơi, sao hôm nay dì nấu nhiều quá vậy.” Hạ Tinh Trầm rửa tay rồi đi vào phòng ăn thì thấy trên bàn đã bày rất nhiều món, hơn nữa đều là những món mà cô thích.
“Như thế này có là gì đâu, một, hai tháng con mới về một lần, nấu nhiều một chút bồi bổ cho con.” Lâm Tri Nhân chuẩn bị bát đũa xong xuôi, bà ngồi xuống phía đối diện Hạ Tinh Trầm.
“Dì Lâm lúc nào cũng tốt với con nhất!” Hạ Tinh Trầm nhoẻn miệng cười, vui vẻ làm nũng với bà.