Tựa Như Sao Rơi

Chương 10: Hơi kém thông minh




Lúc Hạ Tinh Trầm vừa chuyển đến nhà họ Quý, Lâm Tri Nhân sắp xếp cho cô và Quý Viễn Phong học cùng một trường tiểu học, chỉ là Quý Viễn Phong lớn hơn cô hai tuổi, anh ấy học lớp sáu(*), còn cô học lớp bốn.

(*) Lớp sáu: Trong hệ thống giáo dục của Trung Quốc, bậc tiểu học gồm sáu năm, từ lớp một đến lớp sáu.

Nghe lời mẹ dặn dò, mỗi ngày sau khi tan học Quý Viễn Phong đều cùng cô em gái mới này của mình về nhà.

Thế nhưng có một lần, Quý Viễn Phong bị giáo viên gọi ở lại sau giờ học, nguyên nhân là vì anh đã gây mất trật tự khi lên lớp. Anh nhờ bạn học chuyển lời cho Hạ Tinh Trầm, bảo cô về nhà trước không cần đợi anh.

Quý Viễn Phong nghĩ em gái đã tới đây được hơn một tuần, chắc hẳn đã nhớ đường rồi.

Ai ngờ được, Quý Viễn Phong vừa về tới cổng nhà liền trông thấy cô gái nhỏ đang đứng trên con đường bên cạnh.

Trông cô giống một chú hươu nhỏ đi lạc vào thế giới của con người, ngơ ngác mơ hồ. Nhìn thấy Quý Viễn Phong đi tới, cô ngước đôi mắt bơ vơ, lạc lõng nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo một chút buồn tủi: “Anh Viễn Phong, em lạc đường rồi.”

Lúc đó cô vẫn gọi anh là “anh Viễn Phong”, sau này khi hai người đã thân thiết hơn, cô trực tiếp gọi anh là “anh”.

Nhưng Quý Viễn Phong thích cô gọi là “anh Viễn Phong” hơn, dù sao anh cũng không phải anh trai ruột của cô.

Quý Viễn Phong nhìn em gái trước mặt mình đang tủi thân buồn bã, lại nhìn căn biệt thự ở bên trái con đường, anh cảm thấy giống như rơi vào ảo giác.

Bên trái con đường là nhà họ Quý, cô nhóc này đứng ngay cạnh nhà rồi mà vẫn còn lạc đường?

Nhà họ Quý nằm trong khu biệt thự liền kề này, tuy rằng phong cách thiết kế của các căn khá giống nhau, nhưng vẫn có một số điểm khác biệt. Vậy nên lúc nhỏ Quý Viễn Phong từng nghi ngờ cô em gái này có phải là hơi kém thông minh không?

Sau đó, những tờ giấy khen hạng nhất trong các kỳ thi mà Hạ Tinh Trầm mang về nhà đã khiến cho Quý Viễn Phong nhìn rõ sự thật.

Cô nhóc này thực sự rất thông minh!

“Anh, anh đừng coi thường em!” Hạ Tinh Trầm thừa nhận lúc nhỏ đúng là cô mù đường, nhưng bây giờ cô đã lớn rồi, ít nhất vẫn có thể ra khỏi sân bay bắt taxi về nhà.

“Không phải anh coi thường em.” Quý Viễn Phong ho nhẹ, giống như đang cố nhịn cười vậy.

“Thế này đi, nếu anh không yên tâm thì để anh Tiểu Trần đến sân bay đón em là được.” Tiểu Trần là trợ lý của Quý Viễn Phong, mấy lần Quý Viễn Phong ra sân bay đón cô đều là anh ấy lái xe.

Sợ Quý Viễn Phong không đồng ý, Hạ Tinh Trầm lại nói thêm: “Nếu anh vẫn quyết tâm đến đón em, vậy thì ngày kia không cần cùng em tới nghĩa trang nữa đâu. Nếu không em sẽ có cảm giác mình là kẻ tội đồ làm trì hoãn sự phát triển của Tập đoàn Quý Thị mất.”

Hạ Tinh Trầm biết Quý Viễn Phong nhất định sẽ tới nghĩa trang cùng cô, do đó cô chỉ đành lấy việc này ra để uy hiếp anh.

“Đúng là hết cách với em mà! Vậy ngày mai để Tiểu Trần tới đón em nhé.” Quý Viễn Phong thở dài thỏa hiệp với cô, giọng nói của anh mang theo sự cưng chiều, như anh trai chiều chuộng em gái, nhưng cũng phảng phất điều gì đó giống như không phải vậy.

***

Nhiệt độ ở thành phố Nam cao hơn thành phố Bắc, sau khi xuống máy bay Hạ Tinh Trầm cởi chiếc áo khoác gió ra vắt trên cánh tay, tay còn lại kéo va li.

Vừa bước tới cổng ra sân bay, Hạ Tinh Trầm đã nhìn thấy Tiểu Trần.

“Anh Tiểu Trần, lâu rồi không gặp ạ.” Hạ Tinh Trầm chủ động vẫy tay chào hỏi Tiểu Trần.

“Chào cô Hạ.” Tiểu Trần đón lấy chiếc va li nhỏ trong tay Hạ Tinh Trầm, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Anh Tiểu Trần, gần đây công ty bận lắm phải không ạ?”

“Công ty cũng bình thường thôi, nhưng Giám đốc Quý thì đúng là khá bận.”

“Là vì anh của em vừa mới tiếp quản công việc, vẫn chưa quen với mọi thứ ạ?”