Cũng đến tận 8:00 tối, Bảo Vy mới kết thúc lịch trình làm việc một ngày của mình. Ngoài đường phố bây giờ cũng đều đã lên đèn, dãy ánh đèn đường vào đêm lấp loáng chiếu rọi những ngõ ngách sầm uất.
Dọc đường phố, dòng người ngày một tấp nập hơn nào là những đôi tình nhân đang hẹn hò, những buổi dạo phố của các gia đình nhỏ hay thoáng chút đâu đó tràn ngập tiếng cười nói rơm rả, trêu đùa. Buổi tối nhộn nhịp ấy dường như đã trở thành câu chuyện thường ngày của người dân Hà Nội.
Sau một ngày dài làm việc khiến Bảo Vy chẳng còn một tí năng lượng gì cả. Ngay bây giờ cô chỉ muốn kiếm chút gì đó ăn và trở về nhà. Nhưng ngó qua ngó lại cả hai bên đường đều chỉ toàn bán kẹo ngọt và đồ ăn vặt cho trẻ em. Bảo Vy chỉ biết ngán ngẫm, thở dài:
- Hầy, sao nguyên cả con đường chỉ bán toàn bánh, kẹo ngọt thế. Chẳng có bán món nào no bụng cả.
Hết cách, cô đành phải lựa chọn phương án tự nấu ở nhà. Vì mấy hôm nay, cô chẳng có tâm trạng nấu ăn, chỉ toàn đặt gà rán về nên giờ cô nàng đã khá ngán ngẩm với cái món gà chiên đó mà quyết định hôm nay sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn ở nhà. Bảo Vy đi hướng ngược nhà của mình để ghé vào siêu thị cách đó không xa.
Vào siêu thị, cô lại đắn đo, suy nghĩ tỉ mỉ để lựa chọn thực đơn nào thật ngon cho buổi tối ngày hôm nay và cũng coi như là phần thưởng cho một ngày dài luyện tập chăm chỉ của mình. Với tính cách thiếu quyết đoán mà Bảo Vy đã lượn không biết bao nhiêu vòng, cô qua quầy thịt rồi tới quầy rau, quầy bánh mì, quầy ăn vặt rồi lại lượn trở về với quầy thịt:
- Sao mà chẳng nghĩ món gì hết vậy? Hừmmmm, món bò xào hay là thịt chiên. Nhưng món mì xào tôm cũng ngon nữa.
Loay hoay một hồi, cô cũng đưa ra quyết định là tổng hợp cả ba nguyên liệu cô vừa kể trên tạo ra món mì xào tôm, bò với lát thịt chiên ở bên trên. Tác phẩm món ăn giàu dinh dưỡng này cũng chỉ có mình cô lựa chọn như thế. Không nghĩ nhiều mà Bảo Vy ngay tức khắc đến quầy nguyên liệu để mua.
Đã chọn xong, cô lại đi tới quầy bán nước để mua bia nhưng không ngờ người mà buổi sáng cô muốn né nhất lại xuất hiện lần nữa trước mặt cô- Trần Hoàng Dương. Cô và anh trùng hợp chọn trúng ngay lon bia trên cùng. Hoàng Dương quay lại ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, vì vốn ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới sẽ gặp cô lần nữa nên chưa chuẩn bị kịp tinh thần, bất giác người anh đỏ lên như trái cà chua.
Với sự tình cờ lần nữa, Bảo Vy nhanh miệng nói mà không kịp suy nghĩ:
- Lại là anh, kẻ đã ăn....
Cũng may, cô đã kịp tỉnh táo mà ngăn cho bản thân nói tiếp câu sau. Bảo Vy trở lại dáng vẻ lịch sự ban đầu nhưng không quên nụ cười giả trân:
- Haha! Chiều buổi tối, ông chủ Dương.
Hoàng Dương ngay lúc này cũng cố để bản thân bình tĩnh, mà tươi cười trêu đùa cô:
- Có duyên thật đấy đúng không cô Vy.
Miệng thì cứ luôn cười xã giao nhưng trong lòng của cô thì thấy người này vô cùng khó ưa và đáng ghét:
- Tối rồi anh không về nhà sao.
Hoàng Dương nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết nhưng bản thân lại cố bình tĩnh để trò chuyện cùng cô vì anh không muốn chính mình làm gì vượt quá giới hạn:
- Chỉ là chán quá nên muốn đi chơi thôi.
Anh lấy lon bia trên cùng bỏ vào giỏ mua hàng của cô, gương mặt của anh lúc này tiến lại gần cô nửa muốn trêu chọc, nửa muốn nhìn gần người con gái này hơn:
- Trẻ con uống ít thôi.
Bảo Vy nghe thế, chỉ muốn được đấm tên vênh váo này trước mặt. Bao nhiêu sự bình tĩnh của cô mọi khi đều bị Hoàng Dương phá huỷ:
- Ai là trẻ con chứ! Anh mới chính là nhóc con. Tôi đây cũng 24 rồi đấy.
Thấy gương mặt đỏ ửng vì tức giận của cô nàng khiến anh lại cảm thấy buồn cười. Đối với anh, mọi biểu cảm trên gương mặt đó đều vô cùng đáng yêu. Hoàng Dương cũng xuôi theo ý theo cô mà chiều chuộng:
- Đúng! Cô Bảo Vy đã là người lớn rồi.
Anh nhẹ nhàng giành lấy giỏ hàng của cô trên tay mà cầm lấy. Sự ôn nhu duy nhất của người đàn ông chưa bao giờ cười đùa với nữ giới, có lẽ tất cả Hoàng Dương đều dành hết cho cô gái trước mặt này rồi.
Bảo Vy giật mình, ngạc nhiên mà sững sờ với hành động kì lạ của anh:
- Ể? Anh làm gì vậy! Một mình tôi có thể xách được mà.
Hoàng Dương quay đầu lại nhìn cô, anh chỉ cười mỉm, xoa xoa đầu cô nàng:
- Tôi không mua gì nhiều để tôi xách phụ cô.
Dù cũng hơi bất ngờ nhưng cô cũng chấp nhận cho Hoàng Dương xách đồ phụ giúp mình. Có lẽ một phần nào trái tim của cô cũng có phần loạn nhịp trước chàng trai ga-lăng này, cảm xúc ngân nhẹ trong tim khiến Bảo Vy bỗng chốc cũng có cảm tình với anh chàng này. Nhưng cô sẽ không bao giờ biết, hành động này của Hoàng Dương chỉ dành riêng cho một mình cô.
Đã thế, anh cũng trả nốt phần tiền của cô. Khi ra đến ngoài, Bảo Vy lấy điện thoại từ trong túi ra:
- Hết bao nhiêu tiền, anh cứ nói để tôi chuyển khoản cho.
Anh chàng đứng ngây ra rồi trao túi hàng cho cô. Hoàng Dương đẩy tay cô rồi bảo:
- Coi như đây là tiền của phần bánh bao lúc sáng.
Cô cũng bỗng chốc ngơ ngác, không hiểu anh chàng này quá nhiều tiền hay là quá tốt bụng nữa:
- Nhưng, phần bánh bao đấy cũng không đến nhiêu đây tiền. Vậy tôi sẽ chuyển lại tiền thừa cho anh.
Hoàng Dương chỉ đáp nhẹ lại bằng một câu với bản mặt đầy gợi đòn:
- Tôi đây không xài tiền thừa.
Rồi anh vẫy tay tạm biệt mà rời đi để lại gương mặt đang sùng sục tức giận của Bảo Vy:
- Nhà anh ta giàu quá sao không nuôi hết cả nước này luôn đi.
Giờ cũng đã trễ hơn, Bảo Vy cũng lặng lẽ trở về nhà. Cô về nhà thì cũng gần 9:00, Bảo Vy làm bữa tối cho mình rồi lập tức đi tắm. Thân thể mỏi nhừ của cô khi được ngâm vào nước ấm dường như chúng đã sống dậy.
Tắm xong, trở ra ngoài, cô mau chóng sấy khô tóc mà trong lòng vẫn bực tức:
- Rõ ràng là không muốn gặp nhưng sao lại oan gia ngõ hẹp như vậy. Một ngày mà gặp tận hai lần chắc điên thật quá. Hay có phải là duyên không?
Liền lập tức, cô hất ngay cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu:
- Duyên cái khỉ khô? Chắc xui hôm nay thôi.
Tối nay, cô sẽ định nghỉ sớm vì hôm nay đã quá kiệt sức rồi. Bảo Vy thoa một chút dầu giảm đau lên cổ tay và cổ chân nhưng đột nhiên điện thoại bên cạnh của cô reo lên:
- Ai vậy? Giờ này còn điện nữa.
Cô cầm điện thoại vốn tưởng là ai nhưng không người dì của mình lại điện vào giờ này. Cô bật lên:
- Alo! Dạ dì.
Giọng người dì mang vẻ của một người phụ nữ trung niên nhưng lại có một giọng nói trong trẻo, dễ nghe:
- Con nhóc này, dì không điện là con không biết gọi điện về nhà hỏi thăm sao?
Bảo Vy gãi đầu, cố suy nghĩ một câu giải thích cho dì:
- Không phải, chỉ là dạo này làm việc hơi nhiều. Con xin lỗi! Cứ về nhà là lại ngủ nên quên gọi về nhà. Dì à! Bà ngoại vẫn khoẻ chứ.
Chưa kịp để cô cháu gái nói hết câu, dì cô trầm giọng hỏi thăm bằng giọng điệu lo lắng:
- Quỷ nhỏ này! Không có ai bên cạnh là con định bán mạng cho công việc sao. Làm việc gì cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Đừng có chủ quan, đi làm phải bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng. Nhớ chăm sóc kĩ bản thân, dì không phải lúc nào cũng nhắc hoài vậy được.
Lời quan tâm của người dì thân yêu dường như sưởi ấm và làm cô thấy thoải mái, ấm áp vô cùng mà cười thầm:
- Vâng, con sẽ ghi nhớ.
Bên đầu dây kia, dì cô lại hỏi tiếp:
- À Bảo Vy! Chừng nào con về thăm nhà vậy! Cũng đã mấy năm kể từ lúc con vào Hà Nội làm việc. Hay là dành chút thời gian về nhà đi. Bà với dì ở nhà nhớ con nhiều lắm!
Bỗng nhiên, đôi mắt cô cay cay như sắp khóc, giọng cũng trở nên nghẹn hơn. Không muốn dì mình phát hiện nên cô đã vội vàng gửi lời tạm biệt:
- Vâng! Con sẽ về. Dì và bà ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ. Cho con gửi lời thăm đến bà ạ.
Rồi trong khoảng không vắng ấy chỉ còn lại tiếng "tít, tít" của chiếc điện thoại đã tắt. Bảo Vy úp mặt vào gối, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc. Vì bản thân cô cũng rất nhớ nhà nhưng do công việc dày đặc nên cô không thể về được.
Từ khi lên đại học, cô đã dọn về sống chung với bà và dì của mình nên cô vô cùng quý và nhớ họ. Cha mẹ đi làm xa nên toàn bộ thời gian cô chỉ nói chuyện với bà hoặc với dì.
Nỗi nhớ nhà khiến lòng cô nghẹn ngào, xúc động nhưng vì cơn mệt mỏi đã làm mắt cô dần khép lại mà miệng thì vẫn cứ thì thầm:
- Cháu... cháu nhớ bà lắm.
Dứt lời, nước mắt ứa vừa nãy cũng chảy xuống. Màn đêm bao phủ căn phòng ấm áp, chỉ còn lập loè ánh sáng của chiếc đèn ngủ bên cạnh, dù tính cách cô khá mạnh mẽ nhưng đôi khi lại yếu lòng vô cùng. Căn phòng giờ đây đã chìm vào giấc ngủ sâu cùng cô sau một ngày dài mệt mỏi.