Trên đường đi bộ về nhà, Bảo Vy tự nhiên nhớ lại câu nói ban nãy của Hoàng Dương" cũng chẳng biết nữa! Nhưng cũng do duyên số nên mới tình cờ gặp được cô Vy đây".
Cứ suy nghĩ mà miệng cô mấp máy, nhỏ nhỏ gì đó:
- Duyên số sao!
Bỗng nhiên, cô tỉnh lại và cố không suy nghĩ nữa:
- Tên khùng đó! Duyên số gì chứ. Nói chuyện cứ như bà cô già có gì mà mình phải để tâm chứ.
Rồi cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa, cứ như thế mà cô đi bộ một mạch về nhà.
Về đến nhà, dường như cô dần mệt lả đi, buổi sáng chỉ có mỗi cái bánh bao là lót bụng nhẹ nên giờ cũng cảm thấy hơi đói.
Đi bộ đường dài với lại từ sáng đến giờ cũng chẳng có ngụm nước trong cổ họng, Bảo Vy tiện rót nước vào ly trên bàn rồi uống cạn một hơi cho đã khát.
Bây giờ, mong muốn lớn nhất của cô chỉ muốn được nghỉ ngơi và thoả thích nằm ườn trên giường mà chẳng cần làm gì cả. Thế nhưng đối với một võ sĩ thi đấu như cô thì làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy. Đến một khoảng thời gian đi chơi còn không có.
Bảo Vy định vốn đứng dậy vào nhà tắm thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, với bản tính thích không gian một mình như cô, Bảo Vy liền chau mày khó chịu khi bị làm phiền như vậy nhưng cô đành chấp nhận, thở dài mà nghe máy.
Giọng cô nhẹ nhàng cất lên nhưng lại lộ ra chút gì đó uể oải, thiếu sức sống:
- Alo
Hồi âm ở phía bên đầu dây tràn tới là một giọng của người phụ nữ tầm khoảng 30 khá lớn tiếng:
- Em định chôn mình ở nhà hay gì mà không nghe điện thoại của chị. Mau chuẩn bị đến phòng tập nhanh lên. Chị là trợ lí chứ không phải má nuôi của em mà cái gì cũng phải nhắc.
Theo phản xạ, Bảo Vy cũng nhanh trí đưa điện thoại ra phía xa tránh tiếng la của người trợ lí đó làm thủng màng nhĩ của mình. Khi đợi không còn tiếng nói nữa, cô cứ từ từ, ôn tồn đáp lại:
- Ừm, hôm qua uống say nên dậy muộn, giờ em mới tập thể dục trở về. Chị đừng có làm ầm ĩ lên như vậy chứ.
Nói xong, Bảo Vy lại thở dài một hơi trông thật mệt mỏi, cô cảm thấy mỗi ngày đều chịu sự giàn xếp thời gian mà dường như không còn phút giây nào để thở. Dù vậy, việc trở thành võ sĩ đều là do cô lựa chọn và nó lại là ước nguyện to lớn khi cô còn học cấp 3 nhưng bây giờ nó cũng quá áp lực đối với một cô gái như cô.
Người trợ lí bên đầu dây tên là Cẩm Như, cô ấy là người chu toàn và cẩn thận luôn sắp xếp tỉ mỉ thời gian luyện tập cũng như lịch thi đấu cho Bảo Vy từ khi mới chập chững vào nghề.
Nhưng đối với thái độ của Bảo Vy bây giờ đã khiến cho cô bực tức, cô gằng giọng mạnh như sắp phát hoả vì bị cho giống như kẻ đang làm phiền vậy:
- Em bất mãn? Hay là bây giờ em chê bà chị đây lớn tuổi thích càm ràm à? Thế thì chị đây không thèm quản em nữa. Tự lo đi nhóc.
Bảo Vy vừa ngồi xuống ghế mà gãi đầu vì đã lỡ chọc giận bà chị này nữa rồi. Cô cũng kiên nhẫn mà giải thích rõ ràng để tránh người trợ lí này hiểu lầm:
- Ý em không phải vậy, chị đừng có có suy bụng ta ra bụng người nữa. Thế lịch trình của em hôm nay thế nào?
Dù đang tức giận nhưng Cẩm Như cũng không muốn làm ảnh hưởng lịch làm việc của ngày hôm nay, cô lật sột soạt danh sách cần phải làm rồi nhanh nhảu chuyển lời đến Bảo Vy:
- Hôm nay, em đến phòng tập lúc 10:30 rồi luyện tập khoảng ba tiếng. Sau đó, em sẽ học võ cùng với huấn luyện viên...
Bảo Vy cảm thấy bắt đầu choáng ngợp mà hỏi trợ lí của mình:
- Chị à! Hết chưa vậy?
Cẩm Như dùng giọng nhấn mạnh với cô:
- Thưa cô, vẫn còn chưa hết. Cuối cùng, là đến đài truyền hình để chia sẻ về võ Taekwondo. Hết rồi đấy.
Có lẽ ngay lúc này, cô như muốn đóng băng và thèm được thoát khỏi cái danh sách làm việc dày đặc, kinh khủng này. Bảo Vy nghe xong mà nghĩ rằng:
- Không tin mình là con người, làm việc kiểu này khác gì con trâu chứ, lấy đâu ra thời gian mà nghỉ ngơi đây.
Cô dường như cũng muốn nài nỉ, xin xỏ người trợ lí của mình:
- Chị ! Có thể giảm bớt thời gian tập luyện được không?
Cẩm Như nghe xong, như đụng phải cơn tức giận của bản thân mà cô lại lần nữa bộc phát cơn giận ấy:
- MAI NGỌC BẢO VY! Em có biết tháng sau là phải thi đấu rồi không mà còn có gan xin giảm thời gian vậy. Em hết muốn làm võ sĩ rồi hả? Nếu mà còn đòi xin bớt này bớt nọ là chị coi như từ mặt em ngay bây giờ.
Thấy kết quả cũng không mấy khả thi mà cô chẳng thể biện lý do nào để xin nữa. Nên để giảm cơn giận của bà chị này, cô đành thuận theo mà nói:
- Rồi rồi. Chị la nữa là tắt tiếng thật đó.
Chị trợ lí hừng hừng tức giận mà nói xen vào:
- Không phải tại em à! Chắc già với em sớm thôi.
Cô nghiêng đầu, bối rối lên tiếng:
- Được vậy, 10:30 em sẽ tới. Bye chị.
Rồi cô tắt máy mà đi vào phòng tắm. Tiếng xả nước ào ào vọng ra bên ngoài căn phòng trống tĩnh lặng. Thoang thoảng bên ngoài, là hương thơm hoa hồng tươi mát của xà phòng toả ra từ phòng tắm.
Bảo Vy tắm xong bước ra ngoài, da dẻ của cô cũng trông mịn màng, trắng trẻo, hồng hào như quả đào chín. Hơi ấm trên người cô toả ra hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu, trên gương mặt kiều diễm không một vết tì ấy thì còn đọng lại vài giọt nước. Cô vỗ vỗ nhẹ vào da mặt:
- Hừm, tắm xong thấy thoải mái thật.
Bụng cô lại sôi sùng sục vì ban sáng chẳng ăn gì nhiều nên Bảo Vy tiến lại tủ lạnh, tìm kiếm những thứ có thể ăn còn sót lại trong tủ. Rồi lấy ra hai quả trứng cùng ba lát thịt nguội áp lên chảo nóng. Tiếp đến, cô cắt lát sandwich cho vào đĩa rồi dùng bữa sáng tự làm của chính mình.
Mùi thơm toả ra từ miếng trứng chiên khiến cô ngay lập tức muốn ăn liền. Bảo Vy cắn một miếng sandwich đầy dinh dưỡng cho bữa sáng. Vừa ăn, cô lại không ngừng cảm thán:
- Tay nghề của mình cũng không tệ.
Nhưng hình ảnh Hoàng Dương bỗng chốc lại xuất hiện ngang qua trong đầu cô khiến cô lại tức tối vì tiếc cái bánh bao ngon lành kia:
- Đều tại tên đó, ăn mất một cái của mình hại cho mình bây giờ đói đến lả ruột. Sau này, tốt nhất phải né xa tên đó nếu không lại gặp điều chẳng may.
Vừa nói, cô vừa nhồm nhoàm ăn miếng sandwich ngon lành ấy. Ăn xong, cô cũng rời khỏi nhà để đến phòng tập luyện.
Đến trước cửa phòng đi vào, Bảo Vy bắt gặp ngay ánh nhìn tia sét như muốn ám sát người khác của Cẩm Như. Cô trợ lí khó chịu mà vẫn cố đưa bộ đồng phục Taekwondo cho cô:
- Cũng biết đường đến đây à!
Thấy được điệu bộ giận dữ đó, cô cũng không đôi co, lớn tiếng mà chỉ nhẹ nhàng đặt giày trên kệ, đáp lại như đang cố dỗ ngọt người chị này:
- Chẳng phải em đã tới rồi sao?
Bảo Vy cầm bộ đồng phục trên tay cũng không quên nhìn về phía người trợ lí để xem xét tình hình. Thấy Cẩm Như vẫn còn đang tức giận, cô có chút lúng túng, đổ mồ hôi, thì thầm nói:
- Xin lỗi chị. Là em không tốt. Là em nói những điều không hay vào lúc nãy.
Đôi mắt cô cụp xuống để lộ đôi hàng mi cong vuốt xinh đẹp mang dáng vẻ tựa mèo con đang hối lỗi. Cẩm Như dần xiu lòng và cảm thấy cô nàng này cũng có chút hối lỗi nên đành vỗ nhẹ vào vai cô:
- Không thèm chấp nhất với nhóc con như em. Mau vào trong thay đồ đi.
Bảo Vy bất ngờ, ngước lên với đôi mắt tròn xoe long lanh rồi nở một nụ cười thật tươi:
- Cảm ơn chị! Chị là tốt nhất.
Sau đó, cô nàng đã phải luyện tập không ngừng suốt hàng tiếng đồng hồ. Vì gần tới thi đấu mà bây giờ cô phải tập luyện một cách khắc nghiệt.
Bảo Vy bắt đầu thấm mệt, mồ hồi thấm đẫm trên trán, cô ngồi xuống ghế mà thở không ra hơi, chỉ với lấy chai nước trên bàn rồi uống một ngụm. Cảm giác cơ thể bây giờ cứ như vỡ vụn ra từng mảnh vậy.
Nghỉ ngơi một chút, cô lại bắt đầu thời gian luyện tập tiếp. Nhưng ngay thời điểm đó, Cẩm Như- chị trợ lí của cô đã kịp về với túi đồ ăn nóng hổi trên tay:
- Nè! Mau nghỉ chút rồi ngồi xuống ăn, em luyện tập nãy giờ rồi mà. Chị còn mua cả trà đào mà em thích nữa đó.
Bảo Vy ngồi xuống, đôi mắt liền lập tức sáng rỡ khi thấy há cảo ngay trước mặt:
- Woww! Há cảo.
Cô nhanh tay cầm đũa mà gắp ăn lấy ăn để như một con hổ đói. Cẩm Như nghiêng đầu bó tay với cái tính háo ăn của cô nàng võ sĩ này. Rồi tinh tế đưa ly trà đào sang cho cô:
- Bảo Vy, ăn từ từ kẻo bỏng, có ai giành với em đâu.
Bảo Vy cầm lấy ngay ly trà uống nấc, miệng thì không ngừng reo lên sung sướng:
- Mỹ vị trần gian là đây chứ đâu.
Cô gắp một cái bánh đưa lên miệng thì ngẩn lên thấy người trợ lí của mình đang uống nước mà nhìn chằm chằm vào cô:
- Chị không ăn à?
Cẩm Như lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng như một người chị cả nuông chiều đứa em út:
- Chị không ăn! Chỗ này dành cho em đấy, ăn có sức mà luyện tập.
Cô cũng nở nụ cười rạng rỡ lại mà miệng không ngừng nhai ngon lành:
- Chị tốt thật đấy! Cứ như chị ruột của em vậy.
Cẩm Như cũng không chần chừ gắp lấy một cái bánh bỏ vào đĩa cô:
- Thế bà chị đây! Sẽ hầu hạ cô em háu ăn này cả đời.
Bầu không khí trở nên vui vẻ và ấm áp hơn bao giờ hết, dường như sự giận dỗi ban đầu chỉ là thoáng chốc, vu vơ. Dù đôi khi người trợ lí này cũng thật là khó chiều, cũng hay nóng tính nhưng cô ấy cũng có phần dịu dàng, tốt bụng. Yêu chiều, quan tâm cô võ sĩ nhỏ này của mình một cách hết mực.