Tựa Như Nắng Hạ

Chương 10: Thật là hoài niệm




Thấm thoát thời gian trôi qua đến cuối tuần, Bảo Vy cũng sắp xếp được lịch trình mà có thể quay về quê nhà – Sài Gòn sau hơn 5 năm xa cách. Vì trận thi đấu tháng sau sắp đến nên cô muốn dành nhiều thời gian để tập luyện hơn nên chuyến đi lần này chỉ vỏn vẹn khoảng ba ngày.

Dù lần này quay về có hơn vội vàng nhưng cô vẫn chuẩn bị chu đáo quà cáp để tặng bà với dì. Bảo Vy đã mua món nhân sâm hảo hạng cùng bộ dưỡng da làm đẹp cao cấp tại khu thương mại hồi hôm qua. Vì đi ngắn ngày nên cô cũng chẳng mang đồ nhiều, chỉ đem theo vài bộ quần áo và những vật dụng cần thiết.

Khoảng 6:00 sáng, cô đã đón chuyến tàu sớm nhất để về. Khung cảnh sáng đầu thu đã nhuộm đầy lá vàng, bầu trời trong veo, xanh thẳm tựa mặt nước sâu. Những đám mây trôi dịu dàng trên tít khoảng trời xanh, cứ nhứ thế làn gió đầu thu mang đến cảm giác ấm áp, tươi mát chẳng còn cái oi bức, chói chang của ngày hạ. Trên chuyến tàu đến Sài Gòn, dọc hai bên đường được trải đều bởi giàn hoa cúc nhỏ, xinh xắn khiến lòng người bộn bề bỗng chốc lại cảm nhận chút bình yên đến lạ thường.

Chuyến tàu dừng lại tại điểm cuối là dĩ nhiên đã đến quê nhà thân thương của cô. Bảo Vy bước xuống tàu mà tâm trạng không khỏi nhớ nhung, xúc động, cô quan sát thật kĩ quang cảnh đổi thay của quê hương cùng nhịp sống quen thuộc tại chốn nơi đây. Chắc hẳn, bản thân cô luôn mong muốn một ngày nào đó có thể được trở về nhà, nơi mà cô đón nhận hết thảy tình yêu của bà và dì.

Cái hương thơm của mùi khói thịt nướng của các tiệm cơm tấm, những quầy nhỏ chen nhau lúp xúp nào là quầy chè, quầy tré trộn,..., chợ hoa đầu thu ở đây cũng tấp nập hơn, phong phú hơn. Đi thẳng con đường chợ và quẹo phải sẽ xuất hiện ngôi nhà nhỏ với mái ngói đỏ cùng bụi hoa hồng được trồng trước cổng, đó là ngôi nhà mà Bảo Vy luôn mong ước được về. Cảm xúc bồi hồi dạt dào dâng lên trong lòng cô khiến khóe mắt không ngừng ngấn lệ, đã bao lâu rồi mới thấy lại khung cảnh quen thuộc này.

Chưa kịp vào nhà, dì cô đã từ bên trong bước ra, người phụ nữ trung niên với vóc dáng cao ráo, thon gọn và mái tóc được buộc gọn gàng ở phía sau. Dì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô về mà đã hét to lên trong vui sướng:

- BẢO VY! LÀ CON SAO?

Cô đang ngẩn người nhìn ngắm xung quanh mà giật thót quay lại đằng sau, dường như cảm xúc bây giờ giống hệt đứa trẻ, cô nàng chỉ biết chạy thật nhanh, xà vào lòng người dì của mình, giọng cô nghẹn lại chẳng thể nói thành lời, Bảo Vy cứ như thế dụi dụi mặt vào áo dì. Dì cô nở ra nụ cười hiền hậu, ôn nhu, dịu dàng mà xoa vào đầu của đứa cháu gái nhỏ:

- Nhóc con này! Về sao không báo trước một tiếng. Con về như vậy chắc hẳn là bà vui lắm đó!

Bảo Vy ngước gương mặt ửng đỏ vì xúc động của mình lên. Cô trấn tĩnh lại cảm xúc mà trả lời lại:

- Con muốn tạo bất ngờ cho mọi người.

Ánh mắt dịu dàng của dì cùng sự yêu thương dành cho cô tựa như một người mẹ thực sự. Vì lúc hồi đại học, Bảo Vy đành tạm xa Hà Nội vào Sài Gòn để sống cùng bà và dì vì cha mẹ cô phải đi làm ăn xa.

Họ chăm sóc, dành hết mọi thứ tốt đẹp cho cô cháu gái để cô không phải tủi thân khi chẳng có cha mẹ ở bên. Nên trong lòng của Bảo Vy luôn xem dì như là người mẹ thứ hai mà cô hết mực trân trọng. Dì cô nhẹ nhàng cầm tay kéo cô vào nhà:

- Con vào đi! Bà ngoại nhớ con lắm đấy.

Bảo Vy nở nụ cười thật tươi rồi ngoan ngoãn gật đầu đi vào trong với dì. Không gian nhà vẫn giữ y cũ chẳng có gì thay đổi, vẫn thân thuộc và đẹp đẽ biết chừng nào. Cảm giác ấm áp tràn ngập tình yêu khiến cô nhớ lại về ngày xưa – khoảnh khắc mỗi ngày đều được ăn bánh bao do chính tay bà làm, được ăn những bữa cơm ngon lành của dì lại khiến bản thân cô không muốn quay về với thực tại mà chỉ muốn sống mãi với quá khứ.

Người dì bỗng gọi lớn:

- Mẹ à! Xem ai về nhà này.

Từ trong cánh cửa phòng khách mở rộng là hình ảnh một bà cụ tầm tròn 80 chống gậy bước ra, gương mặt đầy đặn và trông rất phúc hậu, bà nheo đôi mắt để cố nhìn rõ rồi gương mặt liền trở nên thản thốt, ngạc nhiên mà tiến nhanh lại về phía Bảo Vy. Cô đứng ngây người khi nhìn thấy bà, nước mắt thì không ngừng tuôn, thời khắc ấy có lẽ cô cũng chẳng biết nói gì mà chỉ ngập ngừng kêu:

- Bà...bà ơi!

Người bà ngay tức khắc buông cái gậy mà ôm đứa cháu nhỏ vào lòng âu yếm, cưng chiều:

- Bảo Vy của bà về rồi, về rồi.

Nước mắt thì ngày càng chảy nhiều hơn đến một bên vai áo của người bà đã ướt đẫm. Đôi mắt cay cay cùng cảm xúc nhớ nhung dâng trào khiến giờ đây cô nàng võ sĩ mạnh mẽ chẳng thể làm chủ cảm xúc của mình được nữa:

- C..Co...Con nhớ.. nhớ bà lắm.

Tiếng khóc nức nở ấy chính là tất cả cảm xúc cô chôn giấu từ lâu, bà đối với cô là người rất quan trọng nên cô rất thương bà của mình nhưng do công việc nên việc cô trở về nhà ngày một vơi dần. Bà cô vẫn nhẹ nhàng vỗ về đứa cháu:

- Về là tốt rồi! Nay bà sẽ làm món bánh bao cháu thích được không? Thôi nào, Bảo Vy của bà ngoan nào.

Không nói không rằng, cô chỉ biết úp mặt vào áo bà mà gật đầu đồng ý. Sau đó, cô vào phòng sắp xếp đồ rồi trở ra ngoài, vui vẻ tiến đến ngồi gần bà. Dì cô đem trà và bánh ra phòng khách:

- Đi đường xa chắc mệt rồi! Con ăn chút bánh đi.

Bảo Vy quay ra kế bên lấy hai túi quà đưa cho bà và dì, rồi bảo:

- Cháu mua quà tặng hai người. Món nhân sâm cho bà dùng bồi bổ với đồ mỹ phẩm cho dì.

Dì búng nhẹ vào trán cô, gằng giọng căn dặn:

- Về là được rồi đâu cần phải tốn kém như vậy.

Cô như thế dúi quà vào tay dì mình:

- Chỉ là chút quà nhỏ. Con đi làm nên có chút dư dả rồi ạ.

Bà cô kế bên đưa cô ly trà rồi ôn tồn bảo:

- Đi làm ở đó có vất vả lắm không? Nếu mệt quá thì có thể ở nhà bà nuôi.

Bảo Vy nhìn bà mà cười lên:

- Không vất vả gì ạ! Ở đó điều kiện tốt lắm. Cháu đã hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền để lo dì với bà mà.

Dì cô ngồi đối diện nhẹ nhàng nói:

- Con phải nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận. Không cần phải làm việc quá sức đâu.

Cả nhà của Bảo Vy sum vầy lại nói chuyện rôm rả, vui vẻ hơn mọi khi. Đến khi tối dì cô đã làm bữa cơm thịnh soạn để mừng cô trở về nhà, trong đó toàn là món cô thích. Dì cô bỗng hỏi cô:

- Lần này, con về ở bao lâu?

Bảo Vy trầm mặt, cầm chặt ly nước đang uống vì cô muốn được ở đây lâu hơn nhưng do làm việc nên chỉ đành nghỉ phép có ba ngày. Cô đáp lại bằng giọng nhỏ nhỏ:

- Ừm! Chỉ ba ngày thôi ạ.

Dì cô cũng vốn biết rằng thời gian làm việc của đứa cháu mình rất nhiều nên chỉ biết bảo rằng:

- Không sao! Về nhà là tốt rồi.

Cả nhà đến giờ dùng bữa tối, bà cô và dì gắp vào chén cô nhiều món cô thích. Họ yêu chiều đứa cháu duy nhất, luôn ưu tiên mọi thứ tốt nhất cho cô. Không gian bàn ăn dưới ánh đèn ấm áp, tỏa ra hương thơm của các món ăn, cảm giác khiến lòng người thật an yên.

Có lẽ, Bảo Vy đang dành thời gian quý giá để chìm đắm vào khoảng khắc hạnh phúc này mà chắc hẳn sau này sẽ lâu lắm mới gặp lại. Nụ cười hồn nhiên, vô tư khi trò chuyện cùng với những người thân. Cô nàng tạm gạt bỏ đi những ngày làm việc mệt mỏi mà tận hưởng trọn vẹn ba ngày nghỉ của mình.