Rời khỏi nơi hẹn cùng hai cậu bạn thân, Hoàng Dương ra về trên chiếc xe màu đen nhám đặc trưng của dòng Lamborghinie Venenoe, hoà vào không khí xa hoa của khung cảnh Hà Nội về đêm, những cơn gió sương khá rét vào đầu thu.
Ánh đèn của những toà nhà, khu mua sắm sầm uất nơi đây khiến cho Hà Nội không những mang nét đẹp cổ điển mà còn khoác vẻ sang trọng, hiện đại.
Anh bật một bài nhạc trong khi lái xe, bài hát không quá sôi động mà là một ca khúc nhẹ nhàng, du dương, xoa dịu tâm trạng bản thân trở nên bình tĩnh trước những điều xảy ra vừa rồi.
Hoàng Dương vẫn còn cảm nhận rõ cảm xúc rung động, trái tim phải đập loạn nhịp vì cô ấy.
Một cảm xúc mà Hoàng Dương tưởng chừng bản thân sẽ không gặp lại nữa vì anh luôn cho rằng tình yêu đơn phương ấy sẽ không có kết quả và cũng chẳng biết khi nào sẽ nhìn thấy cô ở khoảng cách gần thêm lần nào nữa.
Mọi thứ lúc đó, dường như rất mơ hồ đối với anh.
Về đến nhà, vì cũng đã thấm mệt cho một ngày dài, anh lấy cốc nước rồi ngồi vào chiếc ghế sofa êm ái ngay phòng khách. Hoàng Dương dựa vào ghế, nhắm mắt lại để thư giãn một chút nhưng tâm trí của anh lại không được nghỉ yên, từ quán bar trở về nhà, anh chẳng lúc nào ngừng nghĩ đến Bảo Vy.
Vừa nghĩ ngợi, anh vừa nở nụ cười rất khả nghi. Sau đó, anh đi vào phòng ngủ tìm kiếm cái gì đó trong tủ.
Hoàng Dương lấy từ ngăn kéo ra một quyển nhật kí khá đơn sơ và cũng khá cũ.
Đây là chính quyển nhật kí lưu niệm của anh từ hồi trung cấp. Một thứ anh coi như báu vật và được cất gọn trong tủ cạnh giường của mình.
Nhưng quyển sổ ấy cũng là nơi cất giữ bí mật người mà anh thương suốt mấy năm nay. Trong đó chứa tấm hình cấp ba của Bảo Vy đã được anh cắt trong tấm hình tập thể lớp.
Chưa bao giờ Hoàng Dương tỏ ra vẻ mặt dịu dàng đến như vậy, anh nhẹ nhàng vuốt ve bức hình ấy với ánh mắt của một kẻ si tình, đắm đuối nhìn mãi.
Rồi anh bỗng thì thầm trong miệng với tâm trạng buồn buồn:
- Xin lỗi, lúc đó đã bỏ lỡ cậu Bảo Vy.
Hai từ " Bảo Vy " được người con trai này thốt ra vô cùng ngọt ngào và ôn nhu. Hoàng Dương đã tức bản thân lúc đấy sao lại không nói ra, sao không ngỏ lời với cô dù chỉ một chút.
Những tâm sự trong đầu khiến anh bây giờ dường như trở nên mông lung.
Để dập tắt tâm trạng yếu đuối của bản thân bây giờ, anh vội trấn tĩnh rồi cho rằng theo đuổi bây giờ cũng không muộn.
Hoàng Dương trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, hiện ra vẻ mặt lạnh lùng, tuấn tú với đôi mi dài, càng khiến người khác thật muốn phạm tội:
- Lên kế hoạch gì để theo đuổi cô nương này bây giờ.
Đôi mắt đen láy ấy lại tỏ ra vẻ bí hiểm như đang sắp có một chiến lược vô cùng hoành tráng. Anh liền nhấc điện thoại trên bàn lên và gọi cho người trợ lí đắc lực của mình - Đăng Khoa:
- Cậu điều tra thông tin của cô gái Mai Ngọc Bảo Vy cho tôi trong tối nay.
Chỉ nghe bên kia cuộc gọi điện là giọng khàn khàn đặc trưng của người Quảng Nam mà đáp lại rất kính cẩn:
- Rõ, thưa ngài.
Mọi kế hoạch theo đuổi, tất cả đã được Hoàng Dương định sẵn.
Khoảng đến 12:30 tối, khi vừa bước ra từ phòng tắm thì điện thoại của anh sáng lên có tin nhắn của Đăng Khoa gửi đến.
Trong đó đầy đủ thông tin cá nhân và nơi cô đang ở. Dường như, Hoàng Dương đã nhẹ nhàng vượt qua bước chuẩn bị tư liệu.
Ông chủ Dương một khi đã ra tay thì không gì là không thể - chàng trai này gia thế vô cùng quyền lực, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn thương mại Hoàng Long.
Gần 2:00 sáng, anh chẳng thể nào chợp mắt nổi, lòng cứ bồn chồn, nôn nao đến sáng, chỉ mong gặp lại cô vào ngày mai. Trước đây, anh chỉ dám âm thầm dõi theo nhưng chẳng dám lại gần cô đến như vậy.
Hoàng Dương cũng cảm thấy mọi thứ đến với anh như một món quà, món quà mà ông trời đã tạo cơ hội cho mình được làm lại một lần nữa. Nằm trằn trọc mãi, anh ngồi bật dậy lên mạng tra cứu thông tin về Bảo Vy.
Không ngờ chừng ấy năm, cô gái đó giờ đã nổi tiếng khắp trang mạng với tài năng võ thuật của mình. Một võ sĩ trẻ nhưng lại giành nhiều thành tích đáng kể bao gồm giải quốc tế thế giới.
Không hiểu sao, trong lòng Hoàng Dương có một chút tự hào về người con gái của mình và nể phục sự cố gắng của cô.
Vốn từ cấp ba, anh đã biết cô rất mê võ nghệ, lúc nào nhìn thấy cô đều là trong bộ trang phục Taekwondo với mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán.
Mọi chi tiết, hình ảnh đó đều được anh cất gọn vào tâm trí, chỉ có một mình anh biết mà không có người thứ hai.
Nụ cười rạng rỡ sau khi tập võ của Bảo Vy dường như ngay từ giây phút ấy đã đốt cháy trái tim anh, nụ cười đẹp tựa như ngày hạ khiến anh cứ xao xuyến mà đơn phương chừng đấy năm.
Lướt mãi những trang báo đăng về cô, Hoàng Dương đã lưu vào album không biết bao nhiêu là ảnh.
Rồi cơn buồn ngủ đến, anh chợp mắt đi lúc nào chẳng hay, điện thoại thì vẫn còn sáng nhưng trong đó còn để tấm hình của cô lúc nhận giải mà anh vội xem chưa tắt.
Trong cơn mê say của giấc ngủ, Hoàng Dương cũng mỉm cười hạnh phúc khi say giấc, vẻ mặt đó không thể nhầm lẫn đâu được, chỉ có thể là vẻ mặt của người đang cảm nhận được tình yêu.