Tựa Như Nắng Hạ

Chương 4: Cô ấy là ngoại lệ




Thấy anh quay trở vào thì Trung Đức đứng bên cạnh không ngừng chạy theo mà tò mò hỏi:

- Bình thường anh Dương đây, đâu có cho ai tuỳ tiện mượn đồ của anh, không lẽ.. CÔ GÁI ĐÓ ĐẶC BIỆT ĐỐI VỚI ANH.

Hoàng Dương nhíu mày quay sang với cái miệng ồn ào bên tai:

- Bé cái mồm là chết à?

Trung Đức cũng không chịu bỏ cuộc, nối chân theo sau Hoàng Dương mà quyết dò hỏi cho bằng được:

- Vậy thì tại sao.....

Không để cho cậu ta hỏi thêm câu nào nữa, Hoàng Dương với ánh nhìn sắc nhọn, lạnh lùng khiến đối phương bên cạnh mà chẳng dám hành động:

- Không liên quan đến nhóc.

Thế là anh một mạch bước vào phòng, để lại chàng trai Trung Đức ngơ ngác đang chờ câu trả lời từ anh. Lúc Hoàng Dương vừa mở cánh cửa ra thì bất ngờ đón nhận vẻ mặt nghiêm nghị, khó hiểu của Hải Thành, chưa kịp ngồi xuống đã bị cậu bạn thân hỏi cung.

- Hoàng Dương, mày sao vậy?

Với câu hỏi kì lạ của Hải Thành, anh cũng ngạc nhiên, khó hiểu, rồi vội khựng vài giây để suy ngẫm:

- Sao là sao, tao vô cùng bình thường.

Hải Thành dần nhíu lại đôi mày đậm trên trán, tiến lại gần mà gằng giọng như muốn tra rõ cậu bạn lâu nay mặt không biến sắc của mình mà lại vì cái gì khiến cậu ta cười mỉm hạnh phúc như vậy.

-Mày không hiểu hay là giả vờ?

Trước sự dồn dập ấy, Hoàng Dương vẫn ung dung, xoay đều ly rượu cầm trên tay, đôi mắt lấp lánh với ánh sáng của đèn phòng chiếu vào. Tựa trong đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn khắc rõ ràng dáng vẻ của người anh thương

- Sếp Thành ý tứ mập mờ thì làm sao tôi hiểu được.

Cũng không muốn vòng vo, dài dòng, Hải Thành cũng hỏi vào trọng tâm vấn đề:

- Kể từ lúc vào đây gương mặt của mày vô cùng kì lạ, cứ cười cười như kẻ ngốc. Hay ra ngoài trúng gió rồi?

Hoàng Dương vốn tính nóng nảy, không nhịn được cơn tức giận mà liếc nhìn cậu bạn với sát khí đáng sợ. Để không muốn đánh nhau, hai tay anh dang tựa vào thành ghế phía sau, gằng giọng trầm như tiếng vang trong biển sâu.

- Kiếm chuyện? Đừng tưởng ông đây nghĩ mày là bạn thân mà không dám ra tay.

Cảm nhận bầu không khí căng thẳng, bốn ánh mắt như xẹt ra tia lửa nhìn chằm vào nhau, giống sắp xảy ra trận chiến giữa Lữ Bố và Tào Tháo, Gia Khánh liền vội nghĩ cách can ngăn.

- Ê! Hai thằng này đang vui mà làm gì vậy hả? Bình tĩnh đi rồi từ từ nói chuyện, đều là bạn tốt của nhau.

Nghe nói thế, Hải Thành cũng quay sang chỗ khác mà cũng hỏi chuyện bằng giọng nhẹ nhàng hơn.

- Chẳng qua lúc nãy tao thấy thằng Dương thân thiết với một đứa con gái, lại còn đưa khăn tay mà nó thích nhất cho cô ta. Đấy đâu phải thằng bạn mà tao biết chứ.

Gia Khánh cũng không tin vào điều mình nghe mà ngạc nhiên với hành động kì lạ của cậu bạn vô cảm như robot này. Anh cũng quay sang hỏi Hoàng Dương:

- Chuyện này là thật sao!! Hải Thành nói đều là thật sao.

Hoàng Dương lặng lẽ cầm ly rượu trên tay, chẳng nói cũng chẳng rằng. Nhưng với mọi con mắt đang nhìn anh thì cũng chẳng thể làm ngơ lâu được. Im lặng được một lúc thì anh đành lên tiếng.

- Lạ lắm à?

Gia Khánh gật đầu lia lịa, nói vào:

- Không chỉ lạ! Mà rất lạ

Hải Thành kế bên muốn hôm nay hiểu rõ hành động quái âm của bạn mình ban nãy. Mà vừa dò hỏi vừa nhìn chằm chằm xem nay anh có gì khác không. Vì chẳng ai tin một Hoàng Dương không hứng thú với bất kỳ cô gái nào mà lại làm hành động đấy.

- Mày nói rõ ràng đi! Là sao?

Hoàng Dương cúi mặt với đôi tai ửng đỏ mà đáp lại, có lẽ cậu cũng xấu hổ khi nghĩ lại cảnh ban nãy.

- Tụi mày không hiểu! Cô ấy là ngoại lệ.

Khi nghe được năm từ " cô ấy là ngoại lệ", cả Hải Thành và Gia Khánh đều tròn mắt giật mình nhìn vào anh, một cú bất ngờ đáng kể mà có thể từ trước đến nay hai người nghe được

- Mày bảo là "ngoại lệ" không lẽ... mày có ý với cô gái đó.

Hoàng Dương với nội tâm nóng bừng muốn dùng rượu để che lấp cảm xúc hỗn loạn của anh lúc này. Những tâm tư thầm kín mà anh cố tình che lấp từ thời niên thiếu không ngờ lại được chính bản thân kể ra với hai cậu bạn thân.

- Đúng là có ý! Nhưng có ý tận tám năm rồi.

Đúng là quá sức tưởng tượng, Gia Khánh không nhịn được cười, không ngờ thằng bạn tưởng chừng vô cảm của mình lại biết tơ tình từ lâu rồi.

- Phụt, có ý với con gái người ta tám năm rồi có tỏ tình chưa? Cô gái đó biết chưa?

Nhờ câu nói của Gia Khánh như chạm trúng tâm tư đơn phương của anh, suốt thời gian dài ấy ra thì cũng chỉ có mình anh tự suy, tự ôm giấc mơ ngôn tình ấy một mình. Chẳng ai biết cũng chẳng ai nhận ra, chỉ là cậu thiếu niên lúc đó như anh không đủ dũng khí để nói ra.

- Vẫn chưa! Nhưng bây giờ tao sẽ theo đuổi.

Hải Thành lắc đầu, uống ly rượu Vodka trên bàn mà vỗ vào vai Hoàng Dương.

- Vậy cuối cùng cũng chỉ có mình mày đơn phương. Đừng có ngốc, chẳng có kết quả tốt đẹp nào đâu.

Nghe câu đấy, Hoàng Dương nhắm nghiền đôi mắt ngước lên trần. Đúng là chẳng có kết quả nhưng nếu bản thân không theo đuổi thì chẳng phải lại càng vô nghĩa hơn sao.

- Không sao, thích hay không tuỳ vào cô ấy nhưng bây giờ gặp lại tao chẳng muốn bản thân lại bỏ lỡ như lúc trước. Đấy chẳng phải lại quá ngu ngốc hay sao.

Cả bầu không khí chìm vào yên lặng, yên lặng đến mức có thể nhìn thấy Hoàng Dương suy tình như thế nào, một chàng trai luôn nhìn về hướng cô gái mình yêu kể cả dù cô ấy không nhìn, không cảm nhận được tình cảm ấy thì anh vẫn luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ cô từ đằng sau.

Hải Thành và Gia Khánh cũng chẳng nói câu nào nữa mà cứ im lặng, nhìn cậu bạn của mình. Dường như họ cũng cảm thấy sự chân thành, sâu đậm ở Hoàng Dương, dù là đơn phương nhưng anh vẫn quyết theo đuổi cô nàng họ Mai này bằng mọi cách.