Trời mới chạng vạng sáng, Hoàng Dương đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị những kế hoạch mà anh đã định sẵn từ tối qua, cũng chỉ vì muốn gặp người con gái ấy, anh hao tâm, tính kế chỉ để gần hơn với cô.
Dù chỉ biết đây chỉ cuộc gặp tình cờ nhỏ nhưng đó là tất cả cơ hội mà anh luôn ấp ủ, là giây phút quý giá mà cả đời Hoàng Dương - anh không muốn bỏ qua.
Đôi mắt đen láy bỗng nặng trĩu nỗi tâm sự gì đó, anh nhíu đôi mày thanh thoát trên vầng trán. Trong đầu chẳng thể ngừng nghĩ vu vơ:
- Nếu cô ấy không để tâm đến mình thì sao? Có phải sẽ...
Nghĩ đến đấy, Hoàng Dương tỉnh táo liền gạt bỏ suy nghĩ ngu ngốc đó ra khỏi tâm trí của mình. Sẽ không có một từ " vô ích" nào ở đây. Không phải nếu cứ từ bỏ và đơn phương như vậy thì sẽ mãi... mãi mãi không bao giờ gặp được cô ấy.
Dường như tất cả âm mưu tham lam muốn có được cô gái đó đều là do anh chọn, đều cũng chỉ có mình anh biết. Mọi thứ cứ như thế mà theo sự sắp đặt của Hoàng Dương.
Nhờ những thông tin bổ ích từ tối qua, mà anh đã nắm một phần nào sơ lược thông tin của Bảo Vy. Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Hoàng Dương chọn cho mình bộ trang phục thể thao màu đen có viền sọc trắng trông rất năng động. Trên người anh thì thoang thoảng toả ra mùi hương của gỗ tuyết tùng đặc trưng. Cuối cùng là chiếc nón cùng màu với trang phục.
Rồi anh khẩn trương rời khỏi nhà, lái xe qua khu XX nơi cô nàng họ Mai đang ở, vì theo thông tin anh biết mỗi buổi sáng cô thường có thói quen xuống nhà tập thể dục. Với lớp ngoài cải trang hoàn hảo khi đứng trước mặt cô, thì ai mà ngờ đó là một phần trong kế hoạch theo đuổi của anh.
Anh vừa lái xe lại vừa mở bài nhạc yêu thích của bản thân. Gương mặt thì chẳng thể nào ngừng vẻ mãn nguyện, hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ tới cô, mùa đông cũng có thể hoá thành xuân, mây đên u buồn cũng có thể hoá thành mây trắng nắng đẹp.
Suốt dọc đường đi, đại lộ giữa thành phố Hà Nội cũng trở nên quang đãng, khí trời dịu nhẹ, ấm áp bởi ánh nắng sớm, dù mùa xuân đã đi qua lâu nhưng cảnh sắc thì lại vô cùng đẹp, đọng lòng người, muôn hoa chen chúc nhau đùa giỡn thật khiến tâm trạng của buổi sáng đầu tuần trở nên yên bình.
Nhưng hôm nay, Bảo Vy lại dậy muộn. Trong gian phòng nhỏ đơn giản, ấm áp cùng không gian tối mịt với nhịp thở đều của cô. Quấn chiếc chăn ấm áp và chiếc gối êm ái tựa bông trắng khiến Bảo Vy đã quên đi chiếc điện thoại đang reo báo thức không ngừng ở bên cạnh.
Khoảng 15 phút sau, cô cũng giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ say. Gương mặt mơ màng, tay thì cố dụi đôi mắt để có thể nhìn thấy rõ chiếc đồng hồ được treo ở đối diện. Nhìn một lát thì phát hiện giờ đã là 9:00 sáng, cô như hốt hoảng mà bật dậy khỏi giường ngay lập tức:
- Sao mà ngủ tới giờ này vậy? Tất cả tối qua mình uống nhiều quá.
Cô vội đánh răng, rửa mặt. Sau đó, cột tóc gọn gàng rồi khoác bộ trang phục thể thao màu trắng rất cá tính. Nhanh chóng rời khỏi nhà để đi tập thể dục vì hôm nay cô có nhiều lịch trình cần phải hoàn thành.
Chạy một lát quanh công viên cũng thấm mệt, cô cũng định tìm một quán bán đồ ăn sáng. Khi đi vòng vòng và ngang qua quầy bán bánh bao nóng hổi, Bảo Vy như bị cuốn hút vào món yêu thích nhất của chính mình mà bụng thì cứ sôi sùng sục. Đôi mắt dường như gắn chặt vào mớ bánh mới ra lò mà gương mặt vô cùng phấn khích.
Cô lại gần mà ngửi mùi thơm ấy, cái mũi nhỏ trên gương mặt thanh tú ấy cứ liên tục khịt khịt, hành động đáng yêu đó của cô giống như một bé mèo con bị bỏ đói nhiều ngày liền. Lưỡng Hi vừa nhìn bánh bao vừa hỏi chủ tiệm:
- Bà chủ, bán sao vậy?
Bà chủ với ngoại hình gần tuổi xế chiều, vẻ mặt hiền từ và hiếu khách. Bà vội đặt mẻ bánh được lấy trong lò ra và trả lời:
- Cô gái trẻ, ở đây thì bán ba loại: đậu đỏ, đậu xanh và nhân thịt, mỗi cái thì đều đồng giá 25 đồng, cháu lấy cái nào?
Cô ngắm nghía mãi mớ bánh bao ngon lành đấy mà phân vân không biết chọn cái nào nhưng cuối cùng cô quyết định nhắm mắt chọn đại:
- Bà chủ thế lấy cho cháu cái đậu đỏ và cái nhân thịt.
Bà cũng vội gắp ra trong tủ hai cái bánh cho cô, mùi bánh vừa thơm, vừa nóng hổi lại còn mềm mềm nữa. Khiến Bảo Vy ngay bây giờ muốn cắn một cái.
Cô cầm lấy và đưa tiền, bà chủ vẫy tay vui vẻ:
- Lần sau ủng hộ nữa nha cháu gái.
Bảo Vy quay đầu lại, gật đầu lễ phép rồi tay ôm chặt chiếc túi bánh thơm lừng vào người, vẻ mặt thì lộ rõ vẻ thích thú:
- Nhìn trong tủ đã ngon rồi mà không ngờ lại còn thơm với nóng nữa.
Đi một vòng để kiếm chỗ ngồi thì cuối cùng cô chọn chỗ ngồi đối diện bờ sông, tay vội lấy bánh từ trong túi ra, vừa cầm, cô lại vừa ngửi mùi thơm ấy lần nữa. Bánh bao là món cô rất yêu thích, chúng giúp cô nhớ lại khoảng thời gian được ăn bánh bao bà làm nên đối với cô bánh bao là món ngon nhất trên đời.
Nhâm nhi chiếc bánh trên tay lại ngắm được vẻ đẹp của bờ sông được ánh nắng chiếu rọi trên mặt nước khiến khung cảnh trở nên bình dị đến lạ.
Miệng thì không ngừng vui sướng mà nói nhỏ:
- Sáng chỉ cần hai cái bánh bao là sướng nhất.
Khung cảnh buổi sáng có chút se lạnh đầu thu hoà trong sự yên bình thật thoải mái. Bảo Vy tận hưởng khí trời trong lành mà miệng không ngừng thổi cái bánh rồi cắn một miếng thật đầy, nở ra nụ cười hạnh phúc giản đơn của buổi sáng của cô.