Anh ta thấy cô có thái độ như thế, mãi cũng chưa thấy vào trong. Ít nhiều cũng hiểu được lỗi lo lắng và trăn trở của Nhược Hy lúc này. Anh tháo lỏng nút thắt cà vạt trên cổ áo mình rồi chậm rãi nói.
– Cô vào đi, đêm nay muốn ngủ ở ngoài cửa? Tôi sẽ ngủ ở ghế, cô vào trong giường mà nằm.
Nhược Hy cảm thấy lạ tại sao anh ta lại tốt bụng với cô đột ngọt vậy nhỉ? Theo như những gi cô suy nghĩ đúng với tính cách của anh ta thì sẽ không hành xử lịch thiệp như thế. Cô sợ hãi hai tay ôm chặt lấy cổ áo mình nhẹ nhàng từng bước đi vào trong rồi tiến đến ngồi xuống ghế.
Cô gắng gượng cười với anh, ấp úng nói.
– Để tôi ngủ ở ghế. Sếp lớn như anh chắc chắn không nằm được ở ghế đâu.
Tống Long Thần khuôn mặt vẫn không thay đổi một chút sắc nét nào. Hai mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại trên tay đang đọc giấy đó. Anh thản nhiên nói.
– Được thôi, lát nữa cô ngủ tôi sẽ bế cô lên giường.
Thấy sắc mặt anh ta lúc này vốn lời nói cũng không hoàn toàn giống đang nói dối. Nhược Hy hốt hoảng tròn mắt chạy vội lại giường rồi nằm xuống cười trừ cho qua. Vừa nằm xuống được một lát chuông tin nhắn vang lên là từ nhóm chát của đám bạn kia.
Cô chỉ đọc tin nhắn rồi thở dài tiếng. Tống Long Thần thấy vậy liền nói vọng vào.
– Có cần tôi trả lời tin nhắn hộ không.
Nhược Hy hốt hoảng lên tiếng.
– Không sao, tôi tắt máy đi ngủ ngay bây giờ ấy mà.
Tắt thông báo tin nhắn rồi cô nằm xuống giường thả lỏng người. Lúc nãy cô vẫn lo lắng sợ rằng tiểu bạch ở nhà không ai chăm sóc. Cũng thật may là Tống Long Thần đã liên hệ với thư ký riêng của mình tới nhà chăm nom cho nó. Vì thế trong lòng cô mới bớt đi vài gánh nặng.
Quả thật nhiều lúc cô cũng không nghĩ rằng người đàn ông này lại tinh tế hơn những gi mà cô thấy. Chuyện gì anh ta cũng suy tính kỹ càng, mỗi bước tiến của anh ta đều rất chắc chắn sẽ thành công. Chẳng lẽ mấy người làm ăn kinh doanh cũng thông minh tuyệt đỉnh đến vậy.
Nằm chập trờn một lúc cô mãi cũng không thể ngủ được. Cứ lăn qua lăn lại cựa mình maic không chìm vào giấc. Chắc cũng có thể là do lạ chỗ, nhưng cũng do mộng phần vì cô đang phòng bị é ngại vì có đàn ông ở cùng phòng với mình với chưa ngủ.
Tống Long Thần lúc này tắt máy chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện ra Nhược Hy vẫn chưa say giấc vẫn đang thức. Anh liền nói.
– Hôm nay là sinh nhật nên không ngủ được?
Nhược Hy thấy hoảng ngồi bật dạy khỏi giường ngó xem anh ta đang làm gì thì thấy hắn cũng nằm ngả người xuống ghế nghỉ ngơi. Chỉ lả sao anh ta biết ngày hôm nay là sinh nhật của cô? Cô cau mày suy một hồi rồi cũng chợt nghĩ ra lần trước cô và haắ đăng ký kết có điền ngày tháng năm sinh. Ắt lần ấy ta nhớ nên mới biết được.
Cô liền thở phào ra một hơi rồi nằm vật ra giường đáp lại.
– Lạ chỗ nên tôi khó ngủ. Chúc anh ngủ ngon.
Vừa dứt câu cô không muốn trò chuyện thêm với anh vội kéo chăn chùm chăn kín mít đầu. Nhắm mắt thật chặt cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng trằn trọc suy nghĩ vẩn vơ mãi cuối cùng cô cũng an lòng mà chìm sâu giấc ngủ một cách ngon lành.
Khi sáng cô mệt mỏi thức dạy lúc này mặt trời cũng đã lên cao rồi. Với xem thì mới rõ bây giờ cũng đã hơn tám giờ. Lúc cô xuống giường, thì từ bên ngoài một số nhân viên của khách sạn di chuyển vào muốn giúp cô chải chuốt lại. Chuông điện thoại vang lên là của Tống Long Thần, cô vội bắt máy muốn xem thử anh ta đang nghĩ ra trò gì nữa đây.
Thì đầu dây bên kia một giọng nói ấm áp vang lên.
– Chỉnh chu một chút đừng làm tôi phải mất mặt.
Chưa kịp lên tiếng phản bác lại câu nói của anh ta thì Tống Long Thần đã vội cúp máy điện thoại. Cô cố gắng thật bình tĩnh. Rõ ràng ngay từ ban đầu cô đã không muốn dây dưa chuyện này đi quá xa. Chính anh ta là người nhận lời mời của Hạ Lam. Xong bây giờ lại cố ý nhắc nhở cô không được làm cho anh mất mặt.
Biết thế này hôm qua cô lên tiếng từ chối cho rồi đỡ phải khổ sở như bây giờ. Đám nhân viên chọn lựa cho cô một bộ váy màu trắng rất hợp đi biển. Hơn thế còn rất tôn vòng dáng cân đối đẹp mắt của Nhược Hy. Còn cất công chuẩn bị trang điểm ăn diện cho cô thật xinh đẹp.
Bình thường có mấy khi cô ra đường lại ăn diện phức tạp như thế này bao giờ. Chắc cũng vài phần khi ấy cô không quan trọng đến vẻ bề ngoài cho lắm. Do lúc đó gia đình cô vẫn đang nợ một khoản tiền khá lớn. Lấy đâu ra chi phí cũng như thời gian để tâm đến nhan sắc của mình. Đã lâu lắm rồi cô chưa từng chăm chút cho bản thân, thật không ngờ hôm nay ăn diện lên một chút nhìn trong gương thấy bản thân mình cũng không quá tệ.