Tựa Bóng Tình Tan

Chương 27




Ngồi ở bàn ăn Tống Long Thần nhìn qua cũng thấy rõ được ánh mắt nghi ngờ của đám bạn Nhược Hy. Bây giờ nếu muốn để họ thật sự tin rằng hai người là người yêu thì hành động và lời nói phải thân mật khác với thường ngày.

Tống Long Thần chú ý thấy khoảng cách hai ghế ngồi của anh và cô khá xa nên đã chủ động nhấc ghế lên ngồi xích gần lại. Nhược Hy giật mình tròn mắt ngước lên nhìn anh ta tỏ rõ nét hốt hoảng trên khuôn mặt. Anh ta đưa tay ôm lấy bờ vai nhỏ của người phụ nữ cạnh mình rồi nhẹ giọng ân cần nói.

– Em muốn ăn gì, hay gọi cả cho em nhé!

Nghe anh ta nói thế trong lòng cô hốt hoảng lắc lắc đầu ngỏ ý không cần phải như thế. Nhưng Long Thần cố tình bơ đi coi như không biết hay hiểu ý cô. Vẫy tay gọi phục vụ ra trực tiếp gọi hết một bàn ăn thịnh soạn toàn món đắt tiền.

Đám bạn xung quanh thấy người đàn ông mang danh là người yêu của Nhược Hy. Cũng là cô bạn mà đám người họ ngày ngày ghanh ghét tìm cách bắt bẻ. Bây giờ lại có phước may mắn tìm được một người bạn trai vừa có nhan sắc lại có điều kiện giàu có thể này.

Tuy trong lòng không ưng ý chút nào cả nhưng họ thấy độ chịu chi của Tống Long Thần nên chỉ biết lấy tay che miệng ngạc nhiên. Trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ vô cùng. Bình thường Nhược Hy có bao giờ thấy hắn ta bỏ ra vài đồng bạc bao cô một bữa ăn nào ra hồn đâu chứ.

Ấy vậy mà ngày hôm nay lại thoáng tính chịu bỏ số tiền lớn vì một bữa ăn. Hơn thế còn chịu giúp đỡ cô không bị bẽ mặt trước đám bạn này nữa cơ đấy. Đúng thật sự cô chẳng nào hiểu nổi anh ta đang suy tính chuyện gì nữa.

Nhược Hy lúc này cảm giác bản thân không được thoải mái cho lắm, có chút hơi căng thẳng tiện với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm dài. Hạ Lam đưa ánh mắt nhìn cô và anh rồi nhỏ giọng hỏi.

– Bạn trai cậu làm nghề gì thế? Hai người quen nhau lâu chưa?

Cô nghe thấy bạn mình hỏi thế trong lòng có chút hơi nhột liền sặc nước ho liên tục. Tống Long Thần thấy vậy tinh ý lấy khăn giấy chủ động lau miệng cho cô. Nhược Hy có chút hơi dè dặt và không quen liền giật lấy khăn giấy trên tay anh rồi tự mình lau.

Tống Long Thần nghe Hạ Lam nói vậy anh liền cố gắng nở nụ cười hoà nhã. Rút một tấm thiệp trong túi áo ra đặt lên bàn rồi vui vẻ nói.

– Bọn tôi yêu nhau cũng vừa tròn một năm, ban đầu gặp tôi không ưa cô ấy cho lắm nhưng sau này thì lại say đắm không dứt ra được. Chúng tôi cuối năm đang dự định sẽ kết hôn. Phải không em yêu?

Anh ta vừa nói vừa ôn nhu nhìn cô rồi dịu dàng xoa xoa đôi má nhỏ của Nhược Hy. Hạ Lam cùng đám bạn thấy tấm thiệp giới thiệu của anh là giám đốc công ty thực phẩm hàng đầu trong nước. Liền ngạc nhiên, hai mắt sáng long lanh tỏ ý ngưỡng mộ.

Còn Hạ Lam cậu ta thấy Nhược Hy kiếm ở đâu ra một anh người yêu làm giám đốc trong lòng vẫn nhất khuyết là không tin. Cho rằng hai người họ vẫn đang cố diễn kịch qua mặt mọi người. Hạ Lan liền cong khoé môi lên cười khinh một cái.

Lúc kết thúc bữa ăn tối, Hạ Lam biết chắc hai người đang diễn kịch giả vờ nên cố ý hẹn họ ngày mai sẽ cùng nhau có lịch trình đi du thuyền chung. Nhược Hy muốn từ chối cho xong nhanh chóng kết thuc màn kịch này.

Nhưng Tống Long Thần thấy cô bạn này của Nhược Hy vừa kiêu căng, ngạo mạn. Đã vậy còn tỏ thái độ khiến cho anh rất khó chịu tring lòng. Vì thế anh đã đồng ý với lời của cô ta, muốn nhân cơ hội ngày mai làm bẽ mặt Hạ Lam.

Nhược Hy trong lòng vốn chẳng muốn chuyện này diễn biến đi quá xa nhưng người đàn ông đi bên cạnh mình lại chẳng nghĩ thế. Không hiểu sao anh ta lại cứ nhất định phải làm theo lời khích bác của Hạ Lam dồn cô vào thế khó như vậy.

Chuyện quan trọng bây giờ không hẳn là nghĩ xem ngày mai Hạ Lam sẽ nghĩ những chiêu trò gì để cố ý gây khó thêm. Nếu như cô và anh ta đang diễn vai hai người yêu nhau vì thế đặt phòng chỉ có một. Hai người họ đêm nay phải cùng nhau ngủ chung một phòng.

Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Tuy là vợ chồng trên danh nghĩa với nhau những cô và anh ta đâu phải yêu thương nhau thật lòng mà xảy ra mối quan hệ đó được. Bình thường ở nhà nhiều khi anh ta còn buồn chán thậm chí là tức giận khi không muốn nhìn thấy mặt cô mà ngày ngày cứ cắm đầu vào làm việc trong phòng.

Nay lại vì đám bạn của cô mà chấp nhận ngủ chung phòng khách sạn quả thật rất quái lạ. Lúc nhận phòng, cô thấy anh ta rất thản nhiên không hề hấn có chút suy tư gì cởi áo khác vắt lên tấm ghế so pha. Còn cô thì cảm thấy cực kỳ căng thẳng, khép nép mãi ở phía ngoài cửa không dám đi vào trong.