Nhược Hy ngớ người tròn mắt nhìn xem người đàn ông đang nói câu ấy là ai. Thì cô chợt cả người mất hết sức lực đứng suýt chút nữa là không vững. Ra là tên đàn ông khi nãy cố ý nói mấy câu sến sẩm nổi da gà ấy là Tống Long Thần.
Chẳng phải đang lẽ ra bây giờ anh ta đang tiếp tục cuộc họp của mình rồi chứ. Sao lại xuất ở đây, đã vậy còn ăn nói vớ vẩn gì đó nữa. Chuyện gì mà em yêu? Hai người trước nay đâu có gọi nhau thân thiết đến mức đó. Có phải hắn ta bị thần kinh rồi hay không.
Vừa dứt câu hắn tiến về phía cô, dùng ánh mắt vô cung ôn nhu cùng với cử chỉ nhẹ nhàng thân mật ôm eo cô. Bớt chợt cứ thế khiến cho cô cảm thấy rùng cả mình như có thứ gì đó tê dại chạy qua cơ thể mình. Nhìn anh ta lúc này hoàn toàn không giống với tên mặt lạnh cô thường gặp trước đó.
Trong giây lát cô chợt thoáng qua một câu hỏi “ Đây có phải là Tống Long Thần không vậy? “. Nhược Hy ngỡ ngàng trố mắt ra nhìn anh ta lỡ miệng gọi.
– Tống Long Thần?
Anh thấy cô gọi mình liền nghiêng đầu cười nhẹ, xoa xoa đầu cô đáp lại.
– Dạ!
Đám bạn xung quanh của Nhược Hy cũng không ngạc nhiên khác gì cô là mấy. Nhất là Hạ Lam cứ nghĩ rằng hôm nay được buổi làm bẽ mặt Nhược Hy trước đám để làm trò cười. Thật không ngờ cô lại có bạn trai thật sự, đã vậy còn có nét đẹp hơn người. Khiến cho đám bạn cấp ba của Nhược Hy ở đó hết lần này tới lần khác chỉ biết há hốc miệng ngạc nhiên.
Dù sao thì Hạ Lam vẫn cương quyết trong mình rằng cô bạn đáng ghét này của mình sẽ không bao giờ một anh chàng người yêu tuyệt đến vậy. Ắt hẳn là Nhược Hy bỏ số tiền không nhỏ thuê anh để đẹp mặt với đám bạn cho xem. Vì thế Hạ Lam vân nhất nhất kiên trì ngày hôm nay phải làm cho đẹp mặt Nhược Hy.
Vì thế Hạ Lam đã tâm cơ chủ động rủ hai người họ ở lại cùng dùng bữa. Cũng muốn xem thử coi hai người diễn kịch được bao nhiêu lâu trước mặt cô. Nói không chừng tên đàn ông này đời tư vốn cũng không sạch sẽ gì so với Nhược Hy mà thôi.
Nhược Hy ban đầu nghe Hạ Lam mời cùng dùng cơm cô đã biết chắc rằng cô ta lại cố ý bày trò gì đây. Định lên tiếng viện đại một lý do để từ chối thì Tống Long Thần vui vẻ nhanh miệng hơn cô nghĩ.
– Vậy bữa tối nay tôi sẽ mời mọi người.
Đám bạn đi xung quanh thấy có người vừa đẹp trai lại còn hào phóng bao mình một bữa ngon liền sung sướng lôi kéo nhau ra chọn bàn trước. Chờ cho bóng dáng của họ xa dần. Nhược Hy mới cau mày tức giận đập mạnh vào ngực anh ta một cái hậm hực.
– Anh chỉ cần bảo mình bận việc, còn việc khác để tôi lo là được. Vì sao phải đồng ý dùng bữa cùng với họ chứ.
Tống Long Thần Thần thở dài lấy một hơi bất lực rồi không nói năng đôi co gi với cô. Vừa hay lúc ấy tiếng trò chuyện của đám bạn cấp ba kia của cô vang lên.
– Mình chắc bảy tám phần cô ta thuê người đàn ông kia mà thôi. Chứ một con nợ như cô ta thì ai thèm yêu cho được.
Nghe xong những lời nói đó của đám người đó khuôn mặt của Nhược Hy biến sắc tệ đi rất nhiều. Cô cũng chẳng rõ bản thân mình từ trước đến nay đã làm những chuyện gì để mấy người đó cứ cố gắng tìm mọi cách để bắt bẻ làm cô bẽ mặt chứ.
Nếu nói đến thì chắc chắn là do từ thời cấp ba. Khi ấy gia đình cô vẫn chưa tới mức như bây giờ cũng vẫn còn khá giả hơn mấy gia đình khác. Lúc đó cô được ba mẹ thương yêu chiều chuộng cho cô theo học rất nhiệt lớp tài năng. Và căn bản từ khi ấy cô vốn về học tập dad đứng top đầu của trường.
Về sau này cô giỏi nhiều môn tài năng khác càng trở nên nổi bật ở trường hơn. Vì thế cũng biết bao nhiêu nam thần theo đuổi si mê. Cũng không thể tránh có những ánh mắt ghen ghét của kẻ khác được.
Tống Long Thần đứng bên thấy cô ngây người ra suy nghĩ chuyện gì đó liền đứng gần lại thì thầm vào tai của Nhược Hy.
– Cô có chắc là bản thân mình không cần tôi, giúp đỡ?
Nghe hắn ta nói vậy cô chỉ biết mím chặt môi cứng họng không nói thêm được câu gì nữa. Thực ra chuyện này cô không đáng có chuyện gì để cảm thấy ngại ngùng với anh ta cả. Vốn dĩ trên danh nghia hai người cũng là một đôi vợ chồng được pháp luật công nhận. Vì thế chuyện mà anh ta gặp đám bạn của mình cũng không có gì là sai cả.
Bớt chợt cô sựng người lại, hình như nhớ đến gi đó rồi liếc mắt lườm anh một cái nghi ngờ nói.
– Chẳng phải anh nói mình có việc bận phải họp gấp sao? Tự dưng lại xuất hiện ở đây.
Tống Long Thần không biết giải thích như thế nào với cô cho hợp lý liền cong khoé môi lên cười nhẹ rồi tiến về phía bàn ăn. Nhược Hy cảm thấy bực bội trong lòng chẳng lẽ là anh ta lại đang bày trò trêu đùa cô thêm đấy hả. Buộc cô phải đày mưa giữa trời mưa lạnh thế này, còn tốn một khoản tiền ở khách sạn lớn. Anh ta có còn tính người nữa không đây. Đúng là tên khốn mà?