Tựa Bóng Tình Tan

Chương 20




Có nghiêng người ngó nhìn thử xem người đàn ông này là ai thì thấy bóng lưng hơi quen quen đang gục mặt bên giường bệnh nhân mà khóc. Nhược Hy cau mày suy nghĩ mãi mới nhớ ra bóng lưng đó là của Tống Long Thần. Cô buột miệng hốt hoảng lớn tiếng gọi.

– Tống Long Thần!

Long Thần nghe có tiếng người gọi mình liên ngước khuông mặt ướt đẫm nước mắt, hai mắt đỏ hoe nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy bóng dáng của cô. Anh trợn tròn mắt nhìn lại người bệnh trên bàn nhanh chóng buông tay ra.

Đi ra bên ngoài, khi thấy cô anh vừa vui vừa mừng ôm lấy Nhược Hy. Thật may là cô không sao, không gặp chuyện gì bất trắc nữa cả. Cũng đúng bây giờ Hạ Kim đã đổi tên tất cả giấy tờ của bản thân thành Nhược Hy. Tất nhiên khi nãy anh hỏi cô y tá với cái tên Hạ Kim chắc chắn sẽ bị nhầm.

Nhược Hy bị anh ta ôm bớt chợt như thế trong lòng có chút ái ngại lùi lại về sau vài bước buộc Tống Long Thần phải buông tay ra. Lần đầu tiên cô thấy tên mặt lạnh này lại khóc đau thương đến thế. Thì ra hắn ta cũng không hoàn toàn như những gì cô đã nghĩ.

Nhưng mà người trong phòng đó là ai mà lại khiến cho hắn ta đau buồn đến vậy. Nhược Hy vừa tò mò ngó người vào trong phòng nhìn xem vừa nói.

– Người đó là ai vậy? Người nhà anh hả?

Anh biết rõ bản thân mình đã nhầm lẫn không đáng có. Nếu bây giờ anh nói anh nhận nhầm người phụ nữ trong phòng đó là cô. Đã vậy còn bị cô nhìn thấy cảnh khoc tức tưởi phá vỡ đi hình tượng nam thần thường ngày. Anh mà đứng ra nhận thì quê chết mất chi bằng đào hố tự chôn mình cho rồi.

Long Thần lấy tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt anh tú của mình. Cúi thấp đầu nhăn nhó mặt mũi không biết nên viện lý do gì để cho cô tin nữa. Chợt anh nảy ra sáng kiến vỗ tay lớn tiếng nói.

– Là em gái của thư ký Kim. Tôi coi em cậu ấy cũng như em gái mình nên không tránh được đau thương nên mới khóc như thế.

Cô nghe anh ta nói như vậy cũng khá hợp lý liền gật đầu tin tưởng không chút nghi ngờ. Anh thấy Nhược Hy tin mình sái cổ liền mừng thầm trong lòng mà thở phào ra một hơi. Cũng may thư ký Kim là nhân viên thân tín cũng quen biết nhau từ nhỏ nên cũng dễ viện cớ hơn.

Cứ nghĩ sau khi thăm và khóc thảm thiết xong anh ta sẽ quay về nhà vậy mà không ngờ lại lẽo đẽo bám theo cô về phòng bệnh của mẹ. Hồi sáng lúc cô đang làm việc ở công ty thì nhận được cuộc điện thoại của Minh Hạo báo cho cô rằng bác gái phải mổ viêm ruột thừa cấp tính.

Nghe anh báo tin vậy cô liền xin nghỉ mấy ngày công của mình đến viện chăm nom mẹ. Thế nên cũng không còn tâm trạng hay thời gian để quay về nhà. Lúc tối do điện thoại của cô tắt thông báo nên khi Tống Long Thần gọi đến cô hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì cả.

Lúc khi nãy cô mới có thời gian mở máy ra kiểm tra tin nhắn thì thấy anh ta gọi rất nhiều cuộc cho cô. Định bụng nát sẽ gọi nói không ngờ lại vô tình gặp anh ta ở đây. Nhược Hy đuổi anh ta mãi cũng không chịu về đến cuối cùng cô hết lời nói anh ta mới chịu quay về.

Cứ tưởng mọi chuyện như vậy là đã êm xuôi hắn sẽ không mò tới tìm cô nữa. Vậy mà mới sáng, cô đang đút cháo cho mẹ thì thấy Tống Long Thần từ bên ngoài phòng bệnh đi vào. Khuôn mặt thì tươi cười chào hỏi mẹ cô không giống như thường ngày.

Đã vậy trên tay còn sách rất nhiều quà. Mẹ cô thấy lạ quay mặt sang nhìn cô tò mò hỏi.

– Đây là…

Sợ mọi chuyện bại lộ anh ta lại lỡ miệng nói ra chuyện kết hôn thì coi như cô xong đời. Cô tròn mắt ngoảnh mặt lại thấy khoé môi anh mấp máy định giới thiệu bản thân. Cô bội vàng kiễng chân lên dùng tay bịp miệng anh rồi lên tiếng giải vây.

– Đây là câp trên của con mẹ ạ. Anh ấy biết mẹ bị bệnh nên đến thăm ạ.

Bà nghe con gái nói vậy trong lòng cũng ngờ ngợ nhớ ra lần trước Nhược Hy có kể cho bà nghe rồi. Mẹ cô liền vui vẻ nói.

– Phó phòng Triệu đúng không? Tôi có nghe con gái nói về cậu. Nhưng mà phó phòng Triệu năm nay cũng tầm bốn mươi tuổi rồi sao mà nhìn trông trẻ thế.

Phó phòng Triệu? Tống Long Thần trợn tròn mắt không biết người phụ nữ này đang làm trò gì tại sao lại không cho anh giới thiệu đàng hoàng với mẹ cô chứ.

Nhược Hy đứng cạnh anh ta tiện tay luồn qua sau lưng anh véo mạnh một cái thật đau ra hiệu cho anh. Tuy trong lòng Tống Long Thần không hề muốn nhưng vẫn chấp thuận làm đẹp theo ý của Nhược Hy.

Anh cúi thấp người lịch sự chào lại thêm lần nữa rồi nhẹ giọng.

– Dạ vâng thưa bác gái, ai gặp con cũng nói như thế đấy ạ.

Một người đàn ông chỉ mới hai mươi bảy tuổi chưa chạm ngưỡng ba mươi bây giờ lại bị đáp dù nhảy xuống độ tuổi bốn mươi sắp đến thời kỳ lão hoá nữa. Nói xem bây giờ anh nên dùng cách nào để nuốt trọn cơn tức vào trong để không vạch trần cô ta đây.